Trải qua mấy ngày vết thương của bà Tuyền cũng dần ổn hẳn. Vì ai cũng phải bận đến công ty giải quyết công việc nên Nhã Quỳnh tình nguyện xin nghỉ ở nhà cho tiện việc chăm sóc bà. Có nghĩ chuyện gì cũng cần cố gắng, chỉ cần cô cố gắng thì có lẽ mọi hiềm khích giữa bà và cô sẽ được thu gọn lại thêm một chút.
– Mẹ ơi hôm nay ngoài trời đẹp lắm, để con đẩy mẹ ra ngoài sân hóng mát nha.
Bà Tuyền không đi lại được nên chỉ có thể ngồi xe lăn. Từ lúc bà đi đứng khó khăn chỉ có Nhã Quỳnh là ngày đêm túc trực kế bên mặc cho bà sai khiến. Nhiều khi cô cũng mệt lắm, nhưng chưa một lần cô cáu gắt với bà. Từ đầu đến cuối cô vẫn một lòng tôn kính không chút trắc ẩn.
Bà Tuyền dạo gần đây cũng ít gắt gỏng lại với cô hơn. Có lẽ đâu đó trong tâm trí bà ấn tượng đối với Nhã Quỳnh vẫn còn rất lớn. Lớn hơn cả sự so đo thân phận như trước đây.
– Thôi đi, bây giờ cũng gần trưa rồi. Cô định đẩy tôi ra đó để hứng nắng cho cháy khét à? Có ghét tôi thì nói một tiếng chứ đừng làm vậy.
– Dạ không có, con thấy trời đẹp thật mà mẹ. Mẹ không muốn ra đó thì thôi vậy. Trưa nay mẹ muốn ăn gì để con nấu?
– Ngày nào cũng ăn uống hoài, tôi thấy ngán quá. Với lại bây giờ tôi cũng chưa thấy đói nên để xế rồi ăn cũng được.
– Không được đâu mẹ, mẹ không ăn gì là không thể uống thuốc được đâu. Hay để con xuống dưới làm cho mẹ ít rau trộn với rán thêm một ít cá hồi trộn vào cho mẹ ăn đổi vị nhé.
– Thôi vậy cũng được, tôi cũng muốn uống thuốc cho nhanh để còn đi đứng lại bình thường. Chứ đã già mà còn ngồi yên một chỗ không thể đứng dậy như vậy tôi thấy mình vô dụng quá.
– Vậy mẹ ngồi đây đợi con một chút. Con xuống dưới làm nhanh thôi sẽ có ngay mà.
Cô vừa đi xuống bếp thì ngoài cổng ông Đức cũng đang đi vào trong. Chắc có lẽ sáng nay đã quên giấy tờ gì đó nên ông mới quay về.
– Ông đi làm rồi mà sao quay lại nữa?
– Tôi quên giấy tờ quan trọng, đi nửa đường rồi tôi mới nhớ nên quay về. Dạo này già cả nên đầu óc cũng lẩm cẩm mất rồi.
– Quên tại sao không điện thoại về kêu con Quỳnh đem lên công ty cho ông. Biết mình già cả rồi mà còn đi tới đi lui làm gì cho mất công vậy?
Ông Đức bỗng nhiên nghiêm túc nhìn bà rồi trầm giọng.
– Tôi thấy dạo này con Quỳnh chăm sóc cho bà ngày đêm cũng đủ mệt rồi. Từ việc ăn uống đi đứng cho đến việc tắm rửa vệ sinh cũng đều do một tay của nó săn sóc. Bà không thấy xót cho con bé hay sao mà còn muốn tôi sai vặt nó nữa?
– Nó là dâu con trong nhà, mấy chuyện này đáng lý ra không cần tôi nói nó cũng phải tự biết làm chứ? Vả lại chăm sóc tôi từng li từng tí là do nó cam tâm tình nguyện. Tôi cũng đâu có kêu.
– Chính vì như vậy nên tôi mới nói bà không biết thương nó hay sao đấy? Nếu nó không thật lòng thật dạ với nhà ta thì tội vạ gì nó phải chịu khổ như vậy?
Bỗng dưng bà Tuyền không biết nói thế nào nên đành lãng sang chuyện khác.
– Thôi ông quên đồ thì lên phòng lấy rồi đi làm đi. Đứng đây nói một hồi là trễ giờ luôn đó.
– Bà đó, cứ mỗi lần tôi muốn bà đối xử tốt với con bé một chút là bà lại kiếm chuyện khác nói vào thay. Sao bà lại cứng đầu quá vậy không biết. Tôi thấy xuất thân của nó cũng không phải là chuyện đáng chê trách gì. Chủ yếu là nó thật lòng với nhà ta, cũng thật lòng với con trai mình là được rồi. Nếu nói bên nhà sui gia là địa ngục với nó. Thì tại sao lấy chồng rồi nó không tìm cách vào công ty nhà chồng làm việc mà vẫn miệt mài ở bên đó làm nhân viên cho người ta? Đó không phải chứng tỏ là lòng trung thực của nó là gì? Nếu nó tham lam của cải, hay có lòng trắc ẩn cho riêng mình thì bấy lâu nay nó đã tìm cách ăn xén của nhà ta rồi. Nhưng chẳng phải bây giờ nó vẫn dùng tiền của nó làm ra sao? Chúng ta không cho nó bất cứ thứ gì kể cả mấy đồ lặt vặt nhỏ nhất. Nhưng nó vẫn một mực ở bên chúng ta chăm sóc đấy thôi. Kẻ mù cũng nhìn ra được tấm lòng của nó mà bà lại không thấy hay sao?
– Thôi thôi sao ông nói nhiều quá vậy. Ông lên trên lấy đồ rồi đi làm đi. Nghe ông nói một hồi làm tôi có cảm giác mình là bà mẹ chồng ác độc trong mấy bộ phim hồi xưa vậy.
– Chứ còn gì nữa mà không giống?
– Ông.. ông cứ việc bênh người ngoài là giỏi. Tôi là vợ ông đấy.
– Thì tôi biết bà là vợ tôi nên tôi mới nói nhiều với bà như thế. Chứ nếu là người dưng thì tôi đã chửi một trận cho tỉnh ra luôn rồi. Thôi tôi đi đi, bà lo suy nghĩ mấy chuyện tôi vừa nói đi. Kẻo sau này già rồi, lúc ngồi lên bàn thờ cũng đừng mong thấy được con gà khỏa thân nào.
– Ơ, cái ông già này. Mở miệng ra là nói toàn chuyện gở xui xẻo thôi.
Dù miệng bà rất cứng rắn không thừa nhận những việc mà ông Đức nói. Thế nhưng trong lòng bà cũng đã nhận ra điều đó từ lâu rồi. Tuy không nói thành miệng những lời ngọt ngào mẹ mẹ con con với cô như trước. Thế nhưng bà đã thôi gắt gỏng với cô rất nhiều phần rồi.
Về phần Nhã Chi, sau một khoảng thời gian tự nhốt mình suy tĩnh cô ta cũng đã lấy lại tinh thần rồi đến công ty làm việc. Hơn một tháng trôi qua cô ta không đến công ty. Bây giờ vừa ngồi vào bàn làm việc là đã có hàng trăm hàng ngàn chuyện chưa xử lý xếp hàng trước mặt đợi cô ta rồi.
Gần đến giờ trưa, khi số lượng công việc đã dần vơi đi. Cô ta tựa lưng vào ghế thả lỏng cơ thể một chút. Lát sau mới trực nhớ một chuyện rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.
– Chuyện lần trước chị nói định khi nào mới thực hiện vậy?
“Với tôi thì khi nào mà chẳng được. Nếu cô muốn thì ngay tối nay luôn đi.”
– Được, nói chuyện này cứ giải quyết càng nhanh càng tốt. Để lâu ngày lòng tôi cũng thấy khó chịu quá. Thứ tôi không có được tôi cũng không muốn ai đó đυ.ng vào. Ngày ngày nhìn bọn họ như vậy tôi cũng ngứa mắt lắm.
“Vậy bây giờ tôi đi tìm chỗ thích hợp rồi nhắn địa chỉ cho cô sau. Còn cô lo chuyện của mình đi. Hợp tác vui vẻ.”
Đầu dây bên kia không ai khác là Yến Nhi. Cô ta vừa nói xong thì cũng cúp máy. Còn Nhã Chi liền gọi nhân viên của mình.
– Gọi giúp tôi anh Trọng bên phòng báo cáo thuế đến đây. Tôi có vài việc muốn hỏi anh ta.
– Dạ.
Ở đây ai cũng xem lời cô ta nhưng mệnh lệnh tối cao. Vì đứng sau ông Đạt thì cô ta là người có quyền hành nhất mà.
Rất nhanh Trọng đã có mặt trong phòng làm việc của cô ta. Vừa bước vào trong đã thấy Nhã Chi nhìn mình có chút khác lạ.
– Cô gọi tôi đến đây có việc gì muốn hỏi?
– Tối nay tôi có một cục hàng với bạn. Bạn Tôi cũng muốn mở một công ty nhỏ để làm ăn buôn bán. Nhưng mà có vài chuyện về mặt thuế bạn tôi không biết. Nên tôi muốn mời anh cùng đến đó ăn cơm cùng sẵn tiện giải đáp thắc mắc giúp cho bạn tôi luôn.
– Thật xin lỗi, tôi không có thói quen đi ăn cơm với người lạ.
– Có lạ lẫm gì đâu, cũng chỉ là đi ăn cơm thôi mà. Chẳng phải tôi với anh quen với nhau sao, có gì đâu mà lạ.
– Nhưng tối nay tôi bận rồi nên không đi được. Phiền cô tìm người khác giúp cho.
Nhã Chi biết ngay Trọng sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy. Thế nên cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng hết trong đầu. Chỉ cần Trọng từ chối là cô ta có thể ứng biến được ngay.
– Tối nay sẽ có một bất ngờ dành cho anh. Không cần nói tôi cũng đoán biết chắc chắn anh sẽ rất thích nó. Nếu không đi anh sẽ hối hận cho mà xem.
– Vậy tôi thà hối hận. Xin lỗi nhưng tôi có việc bên ngoài cần giải quyết gấp. Tôi đi đây.
– Tối nay chị Quỳnh cũng sẽ có mặt ở đó. Nếu anh không đến thì sẽ là một tiếc nuối lớn. Vì bữa ăn hôm nay chồng chị ấy không đến.
Cô ta đánh ngay vào điểm yếu của Trọng khiến anh ta phải ngoái đầu lại nhìn.
– Cô nói giống như tôi là người thứ ba muốn chen vào mối quan hệ của hai vợ chồng cô ấy vậy.
– Không, tôi không có ý nghĩ anh là người thứ ba muốn xen vào chuyện gia đình chị Quỳnh. Nhưng với tư cách là bạn đồng nghiệp cùng đi ăn cơm với nhau tôi nghĩ chắc không có vấn đề gì nhỉ. Hay anh tự hỏi lòng mình xem có muốn được đến đó ăn cơm cùng chị Quỳnh không rồi hẵn nói. Lần trước là do hai người đi riêng nên mới có sự hiểu lầm. Còn bây giờ là cả đám người thì anh sợ cái gì chứ? Tôi không ép anh, tôi cho anh thời gian suy nghĩ. Lát nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ qua số điện thoại của anh. Đến hay không là tùy anh. Dù gì tôi cũng muốn anh đến đó giúp tôi một tay thôi chứ không có ý gì khác. Bây giờ thì anh ra ngoài làm việc đi.
Chồng không nói gì mà chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài. Nhảy chi không nắm chắc phần trăm anh ta sẽ đến chỗ hẹn là bao nhiêu. Thế nhưng khả năng anh ta đến sẽ cao hơn rất nhiều so với không đến. Vì chuyện ồn ào lần trước ông Đạt cũng sợ xích mích với nhà sui gia nên đã sắp xếp cho Nhã Quỳnh đến văn phòng khác làm việc. Kể từ đó Trọng cũng ít được gặp cô hơn. Lần này may mắn lắm mới có cơ hội nên Nhã Chi mới dám lấy ra dùng.
– Tôi cũng muốn xem thử chị sẽ đẹp mặt ra sao. Hẹn chị tối nay nhé, đứa con hoang.
Nhã Quỳnh ở nhà với bà Tuyền quần quật từ sáng đến chiều cuối cùng bà cũng vào phòng nghỉ ngơi. Cô vừa về phòng định tắm rửa cho thoải mái thì Quốc Hưng điện thoại về.
– Em nghe đây anh.
“Em đang làm gì đó, có nhớ anh không?”
Giọng anh thông qua điện thoại nghe ngọt ngào hơn hẳn. Nhã Quỳnh khẽ mỉm cười nhưng không cho anh nhận ra rồi trả lời.
– Anh chưa tan ca sao?
“Anh định gọi điện nói với em đây. Tối nay công ty có chút việc nên anh phải ở lại giải quyết. Em ăn cơm rồi ngủ trước đi đừng đợi anh nha. Mà em chưa trả lời anh đó, có nhớ anh không?”
– Vậy anh có nhớ em không?
“Đương nhiên là có rồi, nhớ em đến sắp phát điên lên chứ không đùa.”
Nghe câu này cô mới phì cười thành tiếng khiến anh nghe thấy.
“Sao lại cười, anh nói thật mà.”
– Em biết anh nói thật, em cười thì thấy vui và hạnh phúc đó. Vậy khoảng mấy giờ anh về, em muốn đợi anh về ăn cơm. Ăn một mình em không thấy ngon chút nào.
“Ngoan, chắc anh sẽ về trễ, cũng không biết là mấy giờ nữa. Em ngoan ngoãn xuống ăn cơm cho thật no rồi lên ngủ một giấc đến sáng đi. Đừng để cái bụng đói meo chờ anh đến khuya đấy.”
– Dạ, Vậy thôi anh tiếp tục làm việc đi. Em đi tắm nha.
“Hum, bây giờ gần 7 giờ tối rồi em mới đi tắm hả? Hôm nay mẹ lại kiếm chuyện với em nữa hay sao?”
– Không có, hôm nay mẹ với em rất bình thường không có chuyện gì hết. Anh đừng nghĩ xấu mẹ, nếu mẹ biết mẹ sẽ buồn lắm đó. Dạo gần đây mẹ đã ít gắt gỏng với em hơn rồi. Em nghĩ dần dần hai mẹ con sẽ lại được như trước thôi.
“Ừ, em giỏi nhất là làm lành với người khác mà. Nhưng anh nói trước, nếu có chuyện gì em phải nói với anh. Em không được một mình chịu đựng có hiểu không?”
– Em biết rồi, thôi anh tìm gì đó ăn đi rồi làm việc tiếp. Em đi tắm nha.
“Ừ anh biết rồi, yêu em.”
Hôm nào anh về sớm thì không nói. Hôm nào về trễ là anh lại điện thoại nói mấy câu yêu đương với cô như vậy. Nhưng hình như chỉ vài lời nói đơn giản cũng như một tiên dược đối với cô. Nó khiến cô xua tan mệt mỏi qua một ngày dài đăng đẳng.
Nhã Quỳnh vừa đặt điện thoại xuống tủ đầu giường. Cô đi sang tủ quần áo mở ra, chưa kịp lựa chọn tối nay sẽ mặc gì thì điện thoại lại tiếp tục reo lên lần nữa. Cô đi tới nhìn xem ai đang gọi thì phát hiện là Nhã Chi.
– Chị nghe đây.
Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng, sau đó là giọng nói có vẻ đang khóc của Nhã Chi.
“Chị Quỳnh ơi cứu em với. Thực sự bây giờ em không biết mình phải làm sao nữa. Em không dám nói với ai chỉ biết gọi cho chị mà thôi.”
Đây là lần hiếm hoi Nhã Chi nói chuyện với cô bằng giọng điệu này. Chứng tỏ nó đã xảy ra chuyện gì phức tạp lắm mới khiến tâm trạng diễn biến trầm trọng đến như vậy.
– Em xảy ra chuyện gì vậy mau kể chị nghe xem. Sao lại khóc bù lu bù loa lên như vậy chứ?
“Chuyện là mẹ bị gạt cho nên làm mai em với một kẻ biếи ŧɦái. Anh ta đã lấy đi đời con gái của em. Đến bây giờ em mới phát hiện mình mang thai rồi. Nhưng em làm sao có thể gắn bó và sinh con cho một người bị bệnh biếи ŧɦái được chứ? Nếu chuyện này đồn ra ngoài chắc em không còn mặt mũi nào để sống nữa chị Quỳnh ơi. Bây giờ em phải làm sao đây hả chị? Em thấy sợ lắm.”
– Cái gì, em nói mình đang mang thai rồi sao? Em đã chắc chắn chưa?
“Chắc chắn rồi chị ơi, em bị mất dâu hơn một tháng rồi. Lúc nãy em có đi mua que về thử thì đúng là hai vạch. Bây giờ em phải làm sao đây chị?”
– Khốn khϊếp, là tên khốn khϊếp nào đó làm ra chuyện đòi vậy đó với em vậy? Chị đi tìm hắn đòi lại sữa công bằng cho em.
“Hắn bị bệnh biếи ŧɦái, gia đình cũng thuộc hàng có địa vị trong xã hội nên chị không làm gì được hắn ta đâu. Cái chính bây giờ là đứa bé, chị nghĩ cách dùm em xem phải giải quyết như thế nào đây. Thật sự bây giờ em không muốn sống nữa. Em chỉ muốn chết đi cho xong chị ơi.”
Nghe Nhã Chi khóc lóc ngày một lớn tiếng bên kia đầu dây khiến tâm tình Nhã Quỳnh cũng rối loạn lung lay theo. Cho dù đứa em gái này đã từng căm ghét cô như thế nào cô cũng không còn quan tâm nữa. Đối với cô thù hằng chỉ làm cho con người ta thêm mệt mỏi chứ không được lợi lộc gì. Nên Nhã Chi đối với cô mà nói vẫn là một đứa em gái cần người chị này bảo bọc lúc nguy nan.
– Em đừng dại dột mà nghĩ lung tung có hiểu không? Em vẫn còn ba, còn dì và còn cả chị nữa. Ai cũng yêu thương em hết nên em không việc gì phải chán ghét mạng sống của mình. Em đang ở đâu vậy mau nhắn địa chỉ qua cho chị đi. Ngay bây giờ chị sẽ đến đó với em.
“Em không còn mặt mũi để gặp ai nữa nên chị đừng đi gặp em. Chị có thể đừng nói cho ai biết chuyện này được không. Nếu không em sẽ chết mất.”
– Em bình tĩnh nghe chị nói, đừng bao giờ nghĩ đến cái chết có hiểu không? Chết rất dễ, nếu em chết em sẽ mất hết tất cả. Còn nếu em tiếp tục cố gắng sống tốt qua ngày thì cuộc đời sẽ không bao giờ giẫm đạp em thêm lần nữa. Mau nhắn địa chỉ qua cho chị đi. Chị hứa sẽ không nói với ai đâu.
“Chị nói được làm được đấy nhé, chị không được nói cho ai biết em đang ở đâu và đang gặp tình trạng gì đấy.”
– Ừ chị nhớ mà, em mau nhắn đi.
“Dạ, em nhắn ngay đây.”
Vừa cúp máy Nhã Quỳnh vội vàng lấy ra một bộ quần áo mới rồi vào tắm rửa thay ra. Cô không kịp chuẩn bị gì ngoài việc chải chuốt lại đầu tóc. Định ghé sang nói với bà Tuyền một tiếng nhưng bà đã ngủ say rồi. Có lẽ vừa uống thuốc nên bà mới ngủ nhanh như thế. Hết cách cô đành xuống dưới dặn dò người giúp việc vài câu rồi mới rời khỏi nhà.
Chiếc xe taxi chở Nhã Quỳnh vừa chạy đi khỏi thì Nhã Chi cũng từ đâu đi đến trước cổng. Cô ta nhìn theo bóng xe taxi rồi cong môi cười nham hiểm. Sau đó nhấn chuông cho người giúp việc trong nhà ra mở cửa.
– Cho hỏi cô tìm ai vậy?
– Tôi là em gái của chị Nhã Quỳnh. Tôi đang có việc gấp cần gặp bác gái.
– À, thì ra cô là em gái của mợ Quỳnh. Nhưng mà bà chủ đã nghỉ ngơi rồi nên cô có việc gì có thể ngày mai đến được không?
– Chuyện này rất quan trọng cho nên tôi cần gặp bác ngay lập tức. Tôi biết bác đang bệnh nhưng bây giờ vẫn còn sớm chắc sẽ không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của bác đâu. Tôi vào trong nói vài câu rồi đi ngay đấy mà.
Người giúp việc nghe vậy cũng thấy có lý nên mở cửa cho cô ta đi vào. Theo chỉ dẫn cô ta đi thẳng lên phòng của bà Tuyền. Vừa bước vào trong đã thấy bà ngủ say trên giường. Đợi người giúp việc đi khỏi, cô ta không ngần ngại đi tới lây người bà vậy.
– Bác gái, bác gái ơi con là Nhã Chi đây bác.
Ba Tuyền đã ngủ nhưng lại bị đánh thức. Vốn định la mắng cho thoả cơn thì phát hiện người gọi mình là Nhã Chi.
– Ừ là Nhã Chi đó hả con? Sao con đến thăm bác trễ quá vậy? Bây giờ trời tối rồi mà.
– Dạ con xin lỗi vì biết bác bệnh nhưng mấy hôm nay không thể đến thăm bác được. Hôm nay con đến trước là để thăm bác sau là muốn bác đi với con đến một nơi.
– Bây giờ tối rồi mà đi đâu hả con?
– Cũng không tối lắm đâu bác. Chuyện này có liên quan đến chị Quỳnh con muốn bác tận mắt nhìn thấy mới được. Đi bác, để con đưa bác đi.
– Cái gì, tối như vậy rồi mà con Quỳnh còn đi đâu nữa? Được rồi để bác đi với con xem xem nó muốn làm gì.
– Dạ, đi bác.