Chương 15

Thật không thể ngờ bà Tuyền lại có thể ra tay với cô như vậy. Dù từ nhỏ đến lớn không ít lần cô bị ăn đòn. Thế nhưng lần này cô thật sự sốc. Sốc đến nỗi ngoại trừ ôm mặt nhìn bà ra cô không biết nên nói gì lúc này.

Bà Tuyền lại hiểu lầm, cứ nghĩ ánh mắt đó của cô là đang trừng trừng với mình nên càng thêm nổi giận chỉ tay vào mặt cô quát tháo.

– Cô còn dám trừng mắt nhìn tôi nữa à? Bộ muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn hay sao? Nè tôi đứng đây nè, cô thử lại đây cắn tôi một miếng xem tôi có lột da cô không.

Người ăn kẻ ở trong nhà nghe lớn tiếng cũng lấp lấp ló ló đằng sau nhiều ngõ ngách để hóng chuyện. Nhã Quỳnh không thể cứ im lặng mãi mặc cho bà thịnh nộ. Cô đành lên tiếng nhưng không phải lớn giọng cãi vã lại với bà.

– Rốt cuộc là vì thân thế của con nên mẹ mới đối xử với con như vậy. Hay vì một lý do nào khác? Chẳng hạn như mẹ đã tìm được một người khác ưng mắt hơn nên mới muốn hắt hủi con?

– Mày còn dám lý luận dỏm với tao nữa hả? Nói cái chuyện này lừa gạt cả nhà tao là tao đã không muốn nhìn thấy mặt mày nữa rồi. Thà ban đầu mày nói thẳng thắn ra hết với tao đi để tao còn biết đường tao tính. Đằng này mày im lặng không nói gì rồi bây giờ mày nói tưởng gia đình tao đã biết hết rồi là sao? Mày không nói thì làm sao gia đình tao biết được? Mày đúng là cái loại tằng tiện trơ trẻn như mẹ của mày vậy.

Lúc nãy bà đã nhắc đến mẹ cô một lần rồi cô đã không nói gì. Bây giờ lại nhắc đến thêm một lần nữa, nhưng ngày càng buông lời sỉ nhục hơn khiến cô không thể nhịn được.

– Mẹ con có như thế nào đi chăng nữa thì cũng là người đã khuất rồi. Mẹ con có sai trái hay làm cái nghề gì không hợp mắt với thiên hạ thì cũng là vì nuôi thân. Chính bản thân con cũng không có quyền được chọn nơi sinh ra thì tại sao thân thế của con lại là cái lỗi lớn nhất chứ? Con gả vào nhà mình cũng được một thời gian rồi. Chẳng lẽ bao nhiêu tình cảm của con dành cho mọi người mẹ vẫn không hiểu được sao?

– Nếu mày đã thật lòng thật dạ với gia đình tao thì mày đã không lừa gạt từ người lớn đến người nhỏ trong nhà này rồi.

– Nói tới nói lui mẹ vẫn không hài lòng với thân thế của con cho nên mới tức giận ngày ngày như vậy. Vậy bây giờ mẹ nói đi, con phải làm thế nào để mẹ hài lòng đây? Con thật sự rất mệt mỏi để đoán ý muốn của mẹ. Thôi thì hôm nay mẹ nói thẳng ra với con luôn đi được không?

– Được, đây là mày nói chứ tao không nói đấy nhé. Nếu mày đã hỏi thì tao cũng nói thẳng luôn. Tao không muốn mày dây dưa với con trai tao nữa. Trước đây tao cứ tưởng mày là con nhà danh giá. Lại nghe theo di nguyện của Quốc Đại nên hai vợ chồng tao mới quyết cưới mày về cho bằng được. Nhưng chắc có lẽ con trai tao đã chết rồi cũng chưa biết được thân phận thật sự của mày nữa kìa. Mày đúng là cái đứa tráo trở lừa gạt cả người sắp chết như nó. Tóm lại bây giờ mọi chuyện đã dở lỡ hết rồi. Tao không muốn nói nhiều càng không muốn chửi bới mày thêm để mang tội cái miệng này. Đi đi, mày và gia đình tao chưa có bất kỳ một mối quan hệ ràng buộc nào. Nên trước khi quá muộn thì mày nên tự giác đi khỏi đây đi.

– Rời khỏi? Mẹ thật sự muốn con rời khỏi đây sao? Chẳng lẽ thời gian qua chung sống gần gũi mẹ không có chút tình cảm nào với con sao mẹ?

– Mày đừng có quá tự đề cao bản thân mày. Gia đình ruột thịt của mày còn không coi mày ra gì thì mày lấy tư cách gì để bắt một người xa lạ như tao phải tôn trọng mày?

Bỗng dưng nói đến đây Nhã Quỳnh lại ngờ ngệch một vài chuyện.

– Sao mẹ biết gia đình ruột thịt của con không xem con ra gì? Mẹ đã gặp được ai, đã nghe ai nói chuyện gì không hay rồi đúng không?

Bà Tuyền không chút chột dạ mà vẫn nghênh ngang hống hách.

– Cây kim trong bọc sớm muộn cũng sẽ có một ngày lòi ra. Mày là đang tiếc thay vì sự thật đã lộ ra quá sớm à? Lưu Nhã Quỳnh, tên của mày cũng đẹp đấy nhỉ. Nhưng sao tâm tính mày không chúc tốt lành nào vậy? Bản thân bị bại lộ chuyện xấu lại đi nghỉ xấu cho người khác bêu riếu mình à? Mày đừng trơ trẽn như vậy chứ.

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc thì ngoài sân đã nghe tiếng xe của Quốc Hưng về nhà. Cô dù đang rất giận nhưng cũng không muốn gia đình này xào xáo lên. Càng không muốn anh phải lo lắng cho mình nên vội lâu đi nước mắt, hít hà thêm một hơi rồi dần bình tĩnh trở lại.

– Thưa mẹ.

Anh vừa vào đến nhà đã nhìn sang bà Tuyền thưa hỏi. Bà Tuyền cũng lấy lại trạng thái tươi tỉnh điềm đạm rất nhanh rồi đi đến chỗ anh.

– Sao hôm nay con về sớm quá vậy? Bữa nay công việc có thuận lợi không con?

– Công việc cũng bình thường thôi mẹ.

Trả lời bà như để lấy lệ. Anh nhìn sang chỗ Nhã Quỳnh đang đứng. Cô hôm nay không nhìn trực diện anh mà chỉ xoay lưng vào trong khiến anh nhíu mày thắc mắc.

– Nhã Quỳnh, sao hôm nay em không đợi anh đến đón? Sao em lại không nhìn anh? Em quay sang đây xem nào.

Nghe anh gọi bằng giọng điệu yêu chiều như bình thường khiến cô phút chốc thấy từng cơn nấc nghẹn muốn trào ra ngoài. Đó không phải là gặp người thương nên ăn vạ. Mà là nỗi uất ức đang tung ra khi người mình thương lên tiếng hỏi han.

Cô biết bây giờ mình trả lời anh sẽ biết cô đang khóc. Nên thay vì nói gì đó cô lại chọn im lặng một chút để lấy thêm bình tĩnh. Bà Tuyền lại không có kiên nhẫn, sợ anh sẽ nghi ngờ chuyện gì đó nên bà lại nói.

– Ây trời, Nhã Quỳnh nó có tay có chân nó có thể tự mình về nhà được mà. Con yêu chiều vợ mình quá rồi đó. Con không nghe nhân gian có câu chiều quá sinh hư sao?

Thái độ của hai người phụ nữ thân thiết hôm nay đều rất lạ. Một người ngày thường luôn quấn lấy anh nói cười không ngừng. Hôm nay lại im lặng không nói gì thậm chí không nhìn mặt anh. Còn một người luôn điềm đạm hiếm khi nói chuyện phiếm lại liên tục lên tiếng như đang che giấu một chuyện gì đó không lành. Anh gạt cánh tay và Tuyền xuống rồi bước tới sau lưng cô.

– Em làm sao vậy? Cảm thấy chỗ nào không khỏe hả?



Cảm giác được anh đang đứng trước gần mình cô liền bước sang một bên rồi thận trọng nói.

– Em sợ mẹ ở nhà một mình sẽ buồn nên mới tranh thủ về sớm trò chuyện với mẹ chút mà thôi. Thôi em lên trên phòng tắm đây, chút xíu nữa em phụ mọi người làm cơm cho nhà mình.

– Nhã Quỳnh, Nhã Quỳnh.

Mặc kệ anh có gọi mình ở đằng sau cô cũng cắm đầu cắm cổ chạy lên lầu. Làm sao cô có thể để cho anh thấy dấu vết hình bàn tay đang in hằng trên má mình được chứ.

Quốc Hưng cảm thấy cô đang không ổn nên vội vã chạy theo sau. Ba Tuyền muốn gọi con trai lại nhưng bà thừa biết có gọi anh cũng sẽ đi nên đành thôi. Lát sau khi chỉ còn một mình bà dưới phòng khách. Đôi mắt âm u nhìn lên phía cầu thang, khóe miệng lại nhếch lên vài câu.

– Khôn hồn thì đừng nói gì hết, nếu không tao sẽ không để cho mày yên đâu con ranh.

Rầm.

Cô vừa lên đến phòng là chạy thẳng vào nhà tắm đóng sầm cửa lại. Quốc Hưng có gõ thế nào cô cũng không chịu mở. Hết cách anh đành đứng bên ngoài nói vọng vào trong.

– Rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy? Nếu có chuyện gì em có thể nói với anh mà. Em mở cửa ra cho anh đi, anh muốn nhìn thấy em.

Nhã Quỳnh đang ngồi bệt dưới cánh cửa. Hai tay đang bụm chặt miệng mình cố không cho anh nghe thấy tiếng nấc nghẹn. Không hiểu sao càng nghe anh nói có đại càng muốn khóc. Muốn khóc đến nỗi không thể nói ra thành lời.

Cốc cốc.

– Nhã Quỳnh em có nghe anh nói không? Em không chịu ra ngoài thì có thể lên tiếng với anh được không? Em Đừng im lặng như vậy anh rất lo lắng.

Cô đi lại phía vòi sen rồi vặn hết cỡ. Để cho tiếng ồn ào của nước chảy có thể lấp liếʍ đi một phần giọng nói thất thường của mình.

– Em không sao hết, em đang tắm mà anh vào làm gì?

– Em nói dối, giọng của em hôm nay khác lạ lắm. Em mong mở cửa ra đi.

– Em đang tắm. Em không mở đâu.

Quốc Hưng đã thật sự lo lắng đến nỗi phát điên. Anh vốn không điềm đạm và nhẹ nhàng giải quyết mọi việc như Quốc Đại. Anh đập cửa thêm một lần nữa rồi lớn giọng thách thức.

– Em nên biết sự chịu đựng của tôi không hề lớn. Bây giờ em muốn tôi phá cửa đi vào hay em tự mình mở cửa ra. Tôi cho em lựa chọn lần cuối.

– Em đang tắm mà. Anh đừng ép em.

– 1.

– Anh đang làm gì vậy? Anh đếm cái gì chứ?

– 3.

Rầm.

Anh tự mình đếm rồi tự mình ngắt bỏ đi một con số. Kết thúc con số 3 là cánh cửa nhà tắm cũng bị anh đá đến súyt rớt hẵn ra ngoài. Đúng như anh dự đoán cô bên trong không hề đang tắm. Quần áo trên người cô vẫn còn nguyên vẹn không hề có dấu hiệu đã được cởi ra hay sắp được cởi ra. Nhìn đôi mắt cô đỏ ửng, khóe môi cũng đang rung lên bằng vật khiến anh tức giận nhưng phải lao đến ôm cô vào lòng.

– Làm sao vậy, có chuyện gì tại sao không nói với anh? Tại sao lại giấu anh? Chúng ta đã nói cả hai đã là vợ chồng thì phải chia sẻ với nhau mà.

Đến mức này cô không thể tự mình gồng gánh cảm xúc được nữa. Hai tay cô níu lấy lưng áo anh ôm chặt. Chất giọng cũng vỡ òa trong ngực anh.

– Em không biết tại sao mọi chuyện lại như vậy. Em thật sự không muốn để cho mẹ tức giận đâu anh à. Nhưng mà mọi chuyện cứ vượt xa tầm kiểm soát của em. Cuối cùng bây giờ em phải làm sao để mối quan hệ với em và mẹ mới quay lại như cũ đây anh?

Nghe cô khóc trong lòng mình mà tim anh như muốn xé toang ra. Anh ôm lấy cô chặt hơn, một tay vuốt tóc cô, nụ hôn nhẹ nhàng cũng đáp trên đỉnh đầu cô. Sau đó là lời nói trầm ổn.



– Em đừng khóc nữa, có anh đây rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi. Người em ướt hết rồi, bây giờ em phải tắm trước rồi sau đó chúng ta sẽ từ từ nói chuyện được không?

– Không, bây giờ em chỉ muốn ôm anh thôi. Em không muốn làm gì hết.

– Được, vậy để anh tắm cho em nhé.

Anh nói vậy cô mới giật mình buông vội anh ra. Bước lùi lại hai bước, cô mới nhìn anh thật kỹ.

– Em tự tắm là được rồi, anh mau ra ngoài đi.

– Vừa rồi em nói không muốn làm gì hết mà. Để anh tắm cho em là được rồi không sao đâu. Anh không bận tâm vì mình bị thiệt thòi thì em bận tâm cái gì chứ?

– Ờm lúc nãy em chỉ nói đùa thôi. Bây giờ anh mau ra ngoài đi, anh còn đứng đây nói nữa là em sẽ cảm lạnh luôn đấy.

Thật ra anh chỉ muốn làm cho cô có chút tinh thần lại mà thôi. Nhìn xem bây giờ cô đang khẩn trương như vậy rõ ràng là đã có chút ổn định tinh thần lại rồi. Nhìn biểu cảm hài hước của cô, anh nhét hai tay vào túi quần rồi nhún vai nhìn cô thêm một lần.

– Nếu em không thích thì anh ra ngoài vậy. Em tắm nhanh đi nếu không sẽ cảm lạnh đấy. Anh đi ra ngoài đây.

Cánh cửa nhà tắm đóng lại, Quốc Hưng quay đầu nhìn xoáy sâu vào cánh cửa thật lâu mới chịu rời khỏi. Những bất thường ngày hôm nay cô gặp phải. Cộng với vết hằn đỏ trên má cô khiến anh thấy khó chịu. Mặc dù đã nhìn thấy nhưng anh đã không nói ra. Anh không thể để yên khiến cô chịu ấm ức thêm một lần nào nữa. Đặng Quốc Hưng anh thật sự không hề giống như Đặng Quốc Đại. Anh công tư phân minh, đúng sai rõ ràng quyết không nhượng bộ.

Sau một thời gian liên hệ và tìm kiếm người xứng đáng kết đôi cho con gái. Bà Dung cuối cùng cũng đạt được ý nguyện khi bà mai đã đưa ra thông tin của một chàng trai vô cùng ưu tú.

– Bà nhìn xem cậu trai này có ổn không? Cậu ta là con trai của một công ty taxi dịch vụ lớn nhất nhì cả nước. Chính vì cậu ta là con trai út, trên cậu ta còn có 2 người anh đều đã lập gia đình rồi. Vậy cho nên về yêu cầu bắt rể của bà thì cậu ta chắc chắn là đáp ứng được.

Bà Dung đọc kĩ càng mọi thông tin về cậu trai trẻ. Chốc chốc lại nhìn sang tấm ảnh của cậu ta khiến bà gật gù.

– Trong này bà có nói cậu ta là một người thích cầu toàn, siêng năng làm việc. Đặc biệt tính cách điềm đạm, biết trên biết dưới. Lại có cái tính lương thiện cần thiết của một người đàn ông?

– Dạ đúng đó bà, cậu ta đúng là một người xuất sắc về mọi mặt. Ngoại hình cũng thuộc dạng chuẩn không có điểm gì chê được cả. Tôi không biết ý bà thế nào chứ riêng tôi thì chấm điểm cậu ta khá cao đấy.

– Hư, bà đúng là dẻo miệng. Tâng bốc cậu ta cho nhiều vào rồi làm tôi hớ đi nhé. Cậu ta xuất sắc như thế thì tại sao đến nay đã gần 30 tuổi cũng vẫn còn độc thân? Nếu bà chấm điểm cậu ta cao thì tại sao không ai nhận ra điều tốt của cậu ta mà chỉ đến khi bà tìm kiếm thì mới biết? Bà đừng nói với tôi là cậu ta ở trong rừng rậm đấy nhé. Cậu ta là con trai của ông chủ công ty dịch vụ taxi mà.

Nghe bà Dung bắt bẻ, bà mai mối tạm thời uống một ngụm nước như muốn kéo dài thời gian suy nghĩ câu trả lời rồi mới nói tiếp.

– Tại vì cậu ta siêng năng làm việc nên nào có thời gian rong chơi. Bà cũng biết rồi đó, con gái thời nay không bao giờ chấp nhận qua lại cùng một người đàn ông cuồng công việc đến nỗi không thể dành chút thời gian cho mình mà.

– Nếu vậy thì cậu ta cũng sẽ bỏ con gái tôi bơ vơ một mình thôi. Như thế thì tốt chỗ nào?

– Tốt chứ bà, tốt ở chỗ cậu ta sẽ về nhà bà ở rể. Mà đã ở rể rồi thì bà nghĩ cậu ta có bỏ bê cô nhà được không? Chẳng phải sau này ông bà luôn dán đôi mắt sau lưng cậu ta sao? Cậu ta sao dám làm gì sai quấy chứ?

Bà mai nói không sai, sau này cậu trai này cũng sẽ về nhà bà ở rể mà. Nhìn qua nhìn lại cậu ta cũng được sinh ra trong một gia đình có bề thế vững mạnh. Có được cậu ta làm chồng thì tương lai của Nhã Chi và cả nhà bà cũng sẽ được nương nhờ không ít.

– Được, Trương Nhật Lân, tôi sẽ chốt cậu ta. Vậy tạm thời tôi sẽ để cậu này vào diện để ý. Tôi sẽ nói với con gái để cho tụi nó tự tiếp xúc làm quen nhau rồi về sau sẽ tính tiếp. Còn phần của bà, đây là số tiền bà được nhận như đúng thoả thuận ban đầu. Nếu hai đứa nó thật sự đến được với nhau tôi sẽ gửi bà thêm một ít xem như tôi cảm ơn bà.

Nhìn phong bì dày cộm mà bà Dung vừa đặt trên bàn. Bà mai hai mắt đã mờ đến sắp mù. Hai tay bà ta nhận lấy số tiền rồi mừng rỡ đáp.

– Dạ dạ, cảm ơn bà đã chiếu cố. Chúc cho cô nhà tìm được chồng như ý, hạnh phúc đến suốt đời.

– Tôi cũng mong nó được như bà nói.

Bà Dung về nhà với tâm tình hồ hởi. Sẵn tiện đi ngang qua siêu thị, bà cố tình ghé tạc vào mua ít đồ ăn chuẩn bị cho bữa tối rồi thông báo cho hai cha con chuyện vui này luôn. Đang loay hoay với mớ rau cải tươi ngon, bà lại nghe được giọng nói thân quen đang lảnh lót phía bên kia kệ hàng. Theo quán tính, bà nghiêng đầu nhìn qua khe hở mới hay người đối diện là con gái cưng của mình.

– Cái con nhỏ này, giờ này nó không ở ngân hàng mà ở đây làm gì? Nó đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?

Góc nhìn của bà Dung chỉ đủ nhìn thấy Nhã Chi. Bà đi thêm vài bước muốn nhìn cho rõ thì bị giật mình bởi người đi cùng con gái mình lại là bà sui, mẹ chồng của Nhã Quỳnh.

– Trời đất, sao lại là bà ta. Thái độ này của con Chi là sao? Chậc, cái con này nó điên rồi chắc. Không được, phải bắt nó lấy chồng ngay kẻo đêm dài lắm mộng. Con gái chính thống của nhà họ Lưu lẫy lừng sao lại vơ đồ bỏ của cái đứa không được dòng họ công nhận chứ.