Chương 11: Thách đấu
Sau cái hôm đánh nhau ầm ĩ đấy mọi người toàn trường ai nhìn thấy nó cũng tỏ ra sợ sệt không dám léng phéng chọc ghẹo nó lung tung nên cuộc sống ở trường của nó yên bình đến nỗi chán ngắt. Nó cực kì bức xúc với cái thái độ sợ sệt đó của mấy đứa trường nó, cứ như kiểu là nó là quái vật không bằng ý, thật là bực chết nó rồi. Nhìn cái mặt lúc nào cũng phị ra của nó làm cho tụi Ken cũng ngán ngẩm theo lun, Min thì chán ra mặt đơn giản mấy hôm nai tâm trạng nó không tốt nên chả thèm bày trò để cả lũ quậy nữa. Nói chung tóm lại là tâm trạng cả lũ bây giờ phải nói là '' chán như con gián, buồn như con chuồn chuồn '' ( t/g: chán đi pắt gián mà chơi, bùn đi bắt chùn chùn mà nghịch chứ ngồi đấy mà than với chả vãn | Tụi nó: * lườm * ngậm miệng thúi của mi vào con tác giả kia !!! | t/g: * ấm ức * .... ). Đang nằm dài ra bàn thì đột nhiên có một cô bạn chạy vào trong lớp hỏi cái gì gì đó nó cũng chả thèm để ý nhưng tự nhiên nghe thấy cô bạn đó nhắc tới tên mình thì ngay lập tức tai nó vểnh lên hết cỡ hóng chuyện nhưng khổ nỗi chưa kịp nghe thì cô bạn đó đã đi mất rồi. Thở dài thườn thượt nó lại tiếp tục nhiệm vụ của mình nằm dài ra bàn chuẩn bị ngủ một giấc giết thời gian thì tên lớp trưởng đi tới ném cho nó một tờ giấy nhỏ, ngẩng đầu lên nó hỏi:
- Sao lại ném cho tui ?
Tên đó giải thích luôn:
- Vừa rồi có một nhỏ chạy vào hỏi cậu rồi dúi cho tôi tờ giấy này xong chạy đi luôn rồi.
Gật đầu ý bảo đã hiểu, nó đáp:
- Ukm, mơn ông.
Tên đó đi về chỗ của mình xong nó liền mở tờ giấy nhỏ ra đọc, nụ cười thích thú nở trên môi, nó nói thầm:
- Đang chán tự nhiên có đứa dâng thân lên cho mình giải trí, được lắm con mồi của ta.
Ken, Yuri và Min từ canteen đi về thấy nó nở nụ cười nguy hiểm vậy liền hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra hay sao mà bà cười gian vậy ?
Nó lắc đầu tỏ ý là không có gì rồi xòe tay ra cười bảo:
- Đồ ăn của tui đâu ?
Ken thấy nó hỏi vậy liền giật mình như sực nhớ ra cái gì A lên một tiếng rồi trả lời:
- Chết tụi này ăn xong về luôn quên không mua cho bà rùi.
Nghe thấy Ken nói vậy nó ấm ức khóc không ra nước mắt gào lên ăn vạ làm cho tụi kia cười bể bụng lúc này Yuri mới ra vẻ ta đây tốt bụng cất tiếng nói:
- Thôi không trêu bà nữa, đồ ăn của bà đây, làm sao tụi này quên nhà mình còn một con heo là bà được chứ ! Phải không mọi người ?
Nó chụp lấy đồ ăn đang chuẩn bị bỏ vào mồm thì nghe thấy Yuri hỏi vậy liền gân cổ lên cãi:
- Có bà là heo ý, nhìn tui thế này giống heo chỗ nào mà dám nói tôi giống heo hả ? Đúng không Ken, Min ?
Lắc đầu chịu thua hai cái người này Ken với Min liền quay đi chổ khác mặc hai đứa nó làm gì thì cũng không liên quan gì đến bọn họ cả. Ấm ức nó liền chỉ tay vào hai cái người phản bội kia quát:
- Hai cái người kia đừng có ra vẻ ta đây không liên quan thế chứ ! Thật vô tâm mà.
Ken nhún nhún vai rồi quay lên đeo Headphone vào tai rồi ung dung chơi game. Nó hừ mạnh một tiếng nghĩ thầm '' Được nhớ đấy hai cái người kia thích làm phản hả tui xem hai người như vậy được bao lâu '', ngồi ăn hamburger king của mình xong nó liền đứng phắt dậy đi theo hướng dẫn của tờ giấy và tới sân sau của trường. Tại nơi đó đang có ba ẻm mắt xanh mỏ đỏ, trang phục thì sửa ngắn đến nổi chỗ nào không được nhìn cũng nhìn thấy luôn rồi. Bước tới trước mặt ba nhỏ đấy nó cất tiếng hỏi:
- Tìm tôi ? Có chuyện gì ?
Nghe thấy có tiếng động ba nhỏ đó liền ngẩng đầu lên nhìn thì đập ngay vào mắt của ba ả là khuôn mặt tựa thiên thần của nó làm ba ả ghen tức nhưng kìm nén không thể hiện ra ngoài, cất tiếng chảnh chọe con nhỏ đứng giữa cất tiếng:
- Mày là Trịnh Lâm Thiêm Băng ? Đúng là một quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp này đúng là không phải hư danh.
Nó lạnh giọng nói:
- Khỏi vòng vo, nói luôn vào việc chính đi.
Nhỏ kia nghe vậy nhếch môi đểu giả nói:
- Đâu cần phải xù lông lên vậy chứ, tụi này chỉ muốn coi xem có đúng là mày có vẻ đẹp khiến ai cũng mê như lời đồn không í mà.
Nó tỏ vẻ khó chịu nói:
- Không nhiều lời. Có chuyện gì thì nói luôn đi nếu không thì tôi về.
Đang định xoay người rời đi thì hai con nhỏ vẫn im lìm từ nãy đến giờ ở đằng sau liền di chuyển tới trước mặt nó chặn nó lại. Nhỏ kia tiến tới nâng cằm nó lên nói:
- Làm gì mà đi vội thế, ít nhất cũng phải nghe mục đích của tụi này đã chứ.
Nó quắc mắt lên lườm ả ý bảo còn nhiều lời nữa là nó không khách khí nữa đâu làm nhỏ đó tỏ vẻ sửng sốt một chút rồi cũng theo ý nó nói luôn mục đích của mình:
- Mày biết cuộc thi Nữ Sinh Thanh Lịch của trường mình diễn ra hằng năm vào ngày 10 tháng này chứ ?
Nó lãnh đạm trả lời;
- Biết. Thì sao ? Nó liên quan gì đến việc chúng mày gọi tao ra đây ?!
Nhỏ đó khoanh tay trước ngực, dựa thân vào cái cây đằng sau đáp;
- Liên quan chứ sao không, tao muốn thách đấu với mày ở cuộc thi này mà.
Nó nhàn nhạt đáp:
- Không hứng thú.
Nhỏ kia nhếch miệng khích bác nó;
- Vậy tao có thể xem như là mày bỏ cuộc không nhỉ ?
Nó khinh bỉ đáp lại:
- Đùa sao ? Được thôi tao chấp nhận lời thách đấu này của mày nhưng từ giờ cho tới ngày thi mày với tao nước sông không phạm nước giếng. Nhớ đây nếu tao mà biết mày giở thủ đoạn thì tao sẽ tuyên bố thẳng với mọi người là mày không có tư cách đấu với tao nữa việc đó đồng nghĩa với việc là mày thua, mày hiểu rồi chứ ?
Nhỏ đó thích thú gật đầu đồng ý xong nó liên quay gót bước đi luôn. Cả đám của ả ta ở đằng sau đang tính kế hại nó mà không biết rằng cách đó không xa có người đã nghe toàn bộ kế hoạch của ả. Bỏ tay vào túi quần người đó liền quay lưng đi luôn như là vừa rồi anh ta không hề xuất hiện ở đây vậy.
Rốt cuộc anh ta là ai ? Nó sẽ bị đám kia hại như thế nào ? Mọi người hãy đợi chap sau nha, bye mọi người.