Chương 13

Dì Linh: "Mẹ phải đi tìm người trang trí phòng tân hôn cho hai đứa mới được, sau đó chọn một ngày tốt làm tiệc cưới."

Nghe được âm thanh của dì Linh, Mộ Luyến dùng sức đẩy Thi Nhất ra, gương mặt vẫn còn đỏ bừng, ánh mắt chứa một tia thẹn thùng.

Dì Linh thấy hai đứa trẻ thân mật ân ái như vậy thì rất vui, trên gương mặt là nụ cười tươi tắn. Dì ấy vừa dịu dàng nhìn bọn họ, vừa cầm ra một cái hộp hình vuông màu hồng, bên trong có một sợi dây chuyền, một chiếc vòng tay, và một chiếc nhẫn bằng ngọc. Ừ, xem ra là một bộ. Sau khi mở ra, dì Linh nói: "Đây là gia bảo của nhà họ Thi, chỉ truyền cho con dâu, mẹ đưa cho Mộ Mộ. Từ giờ về sau, chúng ta đều là người nhà họ Thi. Trước kia, khi mẹ kết hôn với ba con, bà nội tự tay đeo cho mẹ. Bây giờ mẹ lại giao nó cho con."

Mộ Luyến cảm động, ôm chặt lấy dì ấy, khóc lóc như một đứa trẻ.

Dì Linh: "Thôi nào, ngoan không khóc, không khóc." Dì ấy nói với một chất giọng khàn đặc, vừa an ủi vừa vỗ vỗ lưng Mộ Luyến. "Sau này nếu Thi Nhất dám bắt nạt con, con hãy nói với mẹ, mẹ sẽ dạy dỗ nó."

Thi Nhất tỏ vẻ không vui, hờn dỗi nói: "Vợ là công chúa, con thân là chồng, dĩ nhiên chỉ biết cưng chiều, sao lại bắt nạt cơ chứ?"

Sau đó, anh kéo tay vợ mình, uất ức nói: "Vợ, có phải em quên rằng vẫn còn có chồng em ở đây không?"

"Tên nhóc này có vợ liền coi thường bà già này, nhưng nể tình con tìm cho mẹ một nàng dâu hoàn hảo, mẹ không thèm so đo với con."

Ayo, cuối cùng cũng gả tên chó độc thân đó ra ngoài được rồi.

Đêm tân hôn hạnh phúc không thấy đâu, chỉ thấy phòng tân hôn trống trải, ga trải giường lộn xộn. Còn cô dâu chú rể lại ngồi xem phim 18+ trong phòng làm việc. Bởi vì 2 người đều là tay mơ, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng bị họ phá hoại tan nát. Cuối cùng, chú rể chỉ đành đến thư phòng, mở máy tính, xem phim để học tập.

Cô dâu Mộ Luyến cầm điện thoại di động, ngồi cạnh chú rể. Cô bật nguồn chiếc điện thoại đã tắt máy từ lâu. Điện thoại vừa mở ra, thông báo tin nhắn mới lập tức thi nhau vang lên, xen vào đó là một số lời chúc mừng. Nội dung là: "Không biết vị nào làm việc trượng nghĩa, tung ra hình ảnh rõ nét, mãi đến lúc này mọi người mới biết cô gái trong hình cùng với nhẫn vàng không phải là Mộ Luyến mà là một diễn viên trẻ cố ý phẫu thuật thẩm mỹ giống cô. Những người trước đó mắng Mộ Luyến, bây giờ lại chuyển sang an ủi cô, thông cảm với cô."

Mộ Luyến nhìn về phía Thi Nhất vẫn đang chuyên tâm nghiên cứu, sau đó dựa vào l*иg ngực anh, Thi Nhất cũng thuận tay ôm chặt lấy cô.

Mộ Luyến hỏi: "Người tung thông tin kia ra là anh đúng không?"

Thi Nhất cúi đầu nhìn vợ mình, một ánh mắt đầy sùng bái, dáng vẻ yêu kiều của cô khiến trái tim anh mềm nhũn. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, tiếp đó mới buông ra, ừ một tiếng.

Tối nay, anh có chút đau lòng, bởi vì đêm tân hôn không thành công. Cô dâu, chú rể không biết phải hành sự như thế nào, thử mấy lần đều không thể cảm nhận được niềm vui vẻ, Thi Nhất quả thực rất xấu hổ.

Mộ Luyến nhìn dáng vẻ ủ dột của Thi Nhất thì vô cùng cảm động. Cô giơ tay lên ôm người chồng đang chuyên tâm nghiên cứu. Ôm hôn mấy cái, cô mới trở về phòng.

Trên bàn, Mộ Luyến ăn uống rất thoải mái. Thỉnh thoảng còn nhìn chồng nở một nụ cười hạnh phúc. Thi Nhất cưng chiều, gắp thức ăn cho cô, gương mặt vô cùng thỏa mãn.

Phục vụ Mộ Luyến ăn xong, Thi Nhất mới bắt đầu ăn phần của mình. Mộ Luyến ngồi bên cạnh, ngây ngẩn nhìn anh, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho anh.

Cơm nước xong, Thi Nhất rửa chén. Mộ Luyến ở bên cạnh gọi video cho mẹ chồng.

Mộ Luyến nói: "Mẹ ơi, mẹ ăn cơm chưa? Khi nào mẹ về?"

Dì Linh: "Mẹ ăn xong rồi, bây giờ đang chỉnh sửa lại thiệp mời. Lát nữa còn phải đi phát cho bạn bè thân thiết. Mộ Mộ nhớ cùng Thi Nhất ăn cơm nhé, đừng để đói bụng. Mẹ còn bận việc, làm xong mẹ sẽ về nhà ngay, các con ở nhà ngoan ngoãn nha."