Chương 12

Thi Nhất mắc cỡ kéo tay Mộ Luyến làm nũng: "Vợ, chúng ta về nhà đi."

Gương mặt của Mộ Luyến đỏ như trái gấc, cô gật đầu thẹn thùng nhỏ rộng nói: "Chồng."

Tiếng chồng này của cô khiến trái tim Thi Nhất như muốn nổ tung. Anh lập tức ôm chặt lấy cô, hôn không ngừng. Mộ Luyến bị hôn đến nỗi mặt đỏ như lửa, trông chẳng khác nào một trái táo chín.

Hai người về đến nhà, Thi Nhất lập tức đưa giấy đăng ký kết hôn đến trước mặt mẹ mình, nói với vẻ đầy đắc ý: "Mẹ, con kết hôn với Mộ Luyến rồi. Con trai mẹ hôm nay rất vui."

Mộ Luyến căng thẳng nắm chặt tay Thi Nhất. Mặc dù cô ngày thường rất gần gũi với dì Linh, nhưng hiện tại gặp mặt với tư cách con dâu, cô lại thấy vô cùng khó tả.

Dì Linh vốn rất kinh ngạc, nhưng sau một hồi kích động, cô lập tức nắm tay con trai, lại vỗ vỗ vào tờ giấy đăng ký kết hôn ở trên bàn. Nhìn tên và hình của hai người trong đó, quả thật là Thi Nhất cùng Mộ Luyến.

Dì ấy gần như nhảy từ trên ghế salon xuống, lại nắm tay con trai nhảy vòng tròn, kêu lên vô cùng vui vẻ: "Con trai của mẹ kết hôn rồi. Cuối cùng con cũng từ giã kiếp chó độc thân. Rốt cuộc tôi cũng có con dâu."

Sau đó, dì ấy đẩy con trai sang một bên, ôm chặt tờ giấy đăng ký kết hôn giống như gà mẹ bảo vệ con."

Thấy vậy, Thi Nhất vội vàng cướp lại tờ giấy từ trong tay mẹ, đau lòng ôm chặt sợ bị đoạt lại. Sau đó, anh bỏ tờ giấy vào trong ví tiền của mình và nói với mẹ: "Chỉ có hai tờ thôi. Nếu hỏng sẽ không được cấp lại nữa."

Nhìn dáng vẻ của con trai, dì Linh bật thốt: "Đồ hẹp hòi!"

Tiếp đó, dì quay đầu nhìn về phía Mộ Luyến, ánh mắt đầy vẻ yêu chiều, lại ôm cô vào ngực, kích động gọi hai chữ con dâu, tiện thể, còn hôn vào má cô mấy cái.

Mộ Luyến cũng cười, thậm chí đã quên mất sự căng thẳng ban nãy, cô vui vẻ gọi một tiếng nhẹ nhàng: "Mẹ."

Dì Linh cười đến nỗi mắt cũng cong lên, dì ấy thật sự rất thích đứa con dâu này, vừa là con vừa là bạn.

Thi Nhất chua chát nhắc nhở: "Đều là phụ nữ, ôm nhau lâu như vậy làm gì?"

Dì Linh: "Không vừa mắt thì đứng đợi một bên đi, đừng quấy rầy mẹ và con dâu thân thiết."

Thi Nhất: "Hừ, vợ còn chưa ôm anh như vậy bao giờ đâu." Tuy giọng nói khó chịu nhưng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Dì Linh: "Đây là chuyện vui, mẹ phải đích thân đi báo cho bạn bè mới được. Đúng rồi, còn phải truyền lại gia bảo chứ. Sao mẹ lại quên mất chuyện lớn như vậy? Mộ Mộ chờ một lát, mẹ lấy ra bảo đưa cho con. Con nhớ mang theo bên mình.”

Nhìn dì ấy vội vàng chạy về phòng tìm kiếm gia bảo, Mộ Luyến cảm thấy ấm áp lạ thườn.

Quay đầu thấy Thi Nhất nhìn mình chằm chằm, cô mới nhớ tới người chồng này, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh, cô xấu hổ, mặt mau chóng đỏ bừng.

Anh ôm lấy Mộ Luyến từ phía sau, vùi đầu trên vai cô, lại nũng nịu nói: "Giấy đăng ký kết hôn này phải bỏ vào két bảo hiểm hai lớp mới được. Vợ, em xem, anh nói có đúng không?" Nói xong, anh còn thổi một hơi vào bên tai vẫn còn đỏ bừng của Mộ Luyến.

Tai Mộ Luyến rất nhẹ cảm, chỉ cần gió thổi là sẽ đỏ ửng, nói đến hơi thở của một người đàn ông.

Không, không chỉ là hơi thở, còn có âm thanh khẽ khàng. Cô có một nhược điểm, đó là sợ nhột, Thi Nhất thổi vào tai Mộ Luyến như vậy, cô vừa xấu hổ vừa buồn cười, cười nắc nẻ không ngừng.