Chương 11

Thi Nhất chớp mắt một cái rồi kéo Mộ Luyến về nhà.

Mộ Luyến bị kéo bất ngờ, bối rối vô cùng, cô hỏi: “Đi đâu vậy?”

Thi Nhất: Đi sang tên cho em.”

Mộ Luyến: “Em chỉ nói đùa tôi, chẳng lẽ anh tưởng thật?”

Thi Nhất dừng bước xoay người, anh nhìn cô, dáng vẻ vô cùng chân thành: “Anh tưởng thật.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà ấm ức của anh, Mộ Luyến không nhịn được cười.

Thi Nhất càng uất ức hơn, nhìn Mộ Luyến bằng ánh mắt vô cùng tổn thương.

Mộ Luyến lại hỏi: “Thích em đến vậy sao?”

Thi Nhất không nói lời nào, tiếp tục kéo Mộ Luyến đi.

Mộ Luyến tưởng anh tức giận nên mặc kệ anh kéo tay mình về nhà.

Thi Nhất về đến nhà vội lục tung ngăn kéo tìm đồ. Nhìn anh lôi ra cơ man các loại thẻ, cô vô cùng kinh ngạc, không ngờ anh thực sự nghiêm túc.

Anh đưa một đống sổ đỏ và thẻ tới trước mặt Mộ Luyến, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa tình cảm, tiếp theo anh quỳ xuống, khàn giọng nói: “Anh rất biết điều đó.”

Mộ Luyến ngẩn ngơ, bây giờ cô mới biết anh cố chấp đến vậy. Cô bỗng muốn khóc, đột nhiên sà vào lòng anh khóc nức nở.

Thời khắc này, cô chỉ nói muốn nói một câu: "Em đồng ý”, cho đến khi khóc mệt, cô mới buông ra, tay áo của anh dính đầy nước mắt. Sau khi nhìn chằm chằm Thi Nhất một lúc lâu, cô quyết định làm một chuyện điên cuồng.

Thi Nhất ngơ ngác, nhìn chằm chằm Mộ Luyến, gương mặt cô nằm trọn trong tầm mắt của anh. Nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt của anh càng hiện lên vẻ quyết tâm. Sau đó, anh nhìn vào đống sổ đỏ trên giường, lại nhìn đến sổ hộ khẩu, biểu cảm vô cùng căng thẳng.

Cô muốn điên cuồng một lần, vì anh, cũng là vì mình, bất kể quyết định này là đúng hay sai. Giờ khắc này, trái tim mách bảo rằng cô làm như vậy là đúng. Cầm cuốn sổ hộ khẩu lên, cô đưa mắt nhìn về phía Thi Nhất, nói: "Chúng ta đăng ký kết hôn đi."

Thi Nhất ngây ngẩn nhìn Mộ Luyến, sau khi lấy lại tinh thần, anh kích động cười khúc khích, cơ thể run rẩy, ánh mắt đỏ hoe, em nắm chặt lấy tay cô, nói không ngừng: "Được, được."

Hai người quyết định xong, liền thay quần áo đi đến cục cưng chính. Cả hai đều mặc áo sơ mi trắng cùng với quần jean. Mộ Luyến cầm hộ khẩu, Thi Nhất lái xe trên đường đi đến cục dân chính. Cả hai đều căng thẳng, không ai lên tiếng.

Thi Nhất đậu xe xong, nắm chặt tay mụ yêu đi vào cục dân chính. Hai người làm thủ tục như bình thường, suốt quá trình xảy ra không hề có một chút sự cố. Cuối cùng cũng thuận lợi lấy được giấy đăng ký kết hôn, trong tấm hình cả hai đều nghe ngẩn mơ màng, biểu cảm vui vẻ.

Ra khỏi cục dân chính, hai người nhìn nhau, sau đó bật cười. Thi Nhất nhìn giấy đăng ký kết hôn trong tay, trái tim ngọt ngào hạnh phúc. Cuối cùng anh đã lấy được cô gái mình yêu. Anh chỉ muốn hét lên, muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng Mộ Luyến là vợ của anh. Hahaha.

Trên mặt Mộ Luyến cũng là một nụ cười vui tươi. Cô đã kết hôn rồi, hơn nữa còn là lén lút kết hôn. Thời khắc này, trái tim vốn đập kịch liệt cuối cùng cũng đã được buông xuống. Nhìn Thi Nhất ôm chặt lấy đăng ký kết hôn, miệng cười toe toét, Mộ Luyến đưa tay muốn lấy một tờ, Thi Nhất chỉ đưa cho cô xem một lát rồi vội lấy lại bỏ vào trong ví tiền của mình, coi như bảo bối.