Tô Tiếu che hết mọi người chơi chung quanh, sau đó chỉnh chất lượng hình ảnh lên cao nhất, mở hình thức phong cảnh chuẩn bị chụp ảnh lưu niệm. Kết quả là cô quên mất,Thước Kiều Tiên này là nơi từng bị kẹt bản đồ khiến người chơi rớt mạng, server chết cứng, giờ còn có rất nhiều người kết hôn. Cô cũng cùng lúc quên mất, laptop của mình đã dùng được 2 năm rồi.
Lúc click vào nút xác định, màn hình trò chơi của Tô Tiếu đơ luôn, con trỏ biến thành một vòng tròn nhỏ, cũng không thể di chuyển được nữa. Lúc cô còn sốt ruột đợi trò chơi trở lại bình thường thì, quanh cảnh trong game bị phủ một tầng màu xám, tiếp đó, toàn bộ mọi thứ xung quanh đều biến mất, trên màn hình chỉ hiện ra một hàng chữ, bạn đã mất kết nối với máy chủ…
Thấm thoắt, đã 11 giờ rồi. Việc chụp ảnh của cô cuối cùng không thành công, tuy có chút nuối tiếc nhưng tâm trạng vẫn rất chi là vui vẻ, Bất Niệm Tình Thâm ôm cô này, thế có phải là chứng tỏ, anh ấy cũng thích cô không?
Hôm sau là thứ Sáu, Tô Tiếu và Phát Thanh Viên đánh quái cả một ngày, cuối cùng kéo Minh Ngôn và Yên La tới mãn cấp. Trong lúc đó hai con sủng vật trước mặt mọi người ôm ấp nhau mấy lần, mà Bất Niệm Tình Thâm thì chẳng có động tĩnh gì.
Tô Tiếu rất chi là rối trí, cô có nên xông lên ôm một cái không đây?
Buổi tối hai người kết hôn cũng chẳng có một tẹo lãng mạn nào.
<Đội trưởng > Bất Niệm Tình Thâm: Mãn cấp rồi, đi kết hôn nhé.
<Đội > Hứa Ngải Dĩ Thâm: À.
Không có cầu hôn, không có thổ lộ, ngay cả khi nói kết hôn cũng chỉ gõ chữ trong game, rõ ràng hai người đều lên oai oai, trong phòng thoại lại im lặng tới đáng sợ.
Chẳng lãng mạn một tẹo nào cả…
Tô Tiếu thấy mình nghẹn khuất chết mất. Ngay cả ông già như Loạn Đánh Tỳ Bà kia còn biết hát Em là gió anh là cát! Lẽ nào thật sự là vì phần thưởng, nên mới không có thành ý như thế?
Bởi lúc trước hệ thống cưỡng chế buộc hai người thành quan hệ đính hôn, nên bọn họ kết hôn cũng không mấy phức tạp, không cần kiếm tình nghĩa, trực tiếp tới chỗ Nguyệt lão đăng ký, rồi đổi lễ phục qua cầu Hỉ thước. Bọn họ cũng không báo cho người nào khác trong thế lực, nên đội ngũ đưa dâu đều là NPC, đợi hai người bái thiên địa xong, hệ thống thông báo, người thế lực mới biết họ kết hôn, đều lên kênh thế lực mắng hai người họ vụиɠ ŧяộʍ kết hôn, không phúc hậu.
Vì nghẹn một cục tức trong bụng, Tô Tiếu đánh chữ trong thế lực.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Thi đấu cần.
Phát Thanh Viên không nói gì, Tô Tiếu coi như anh thừa nhận, lòng càng thêm khó chịu.
Đúng lúc ấy, một tin tức kết hôn nhảy ra, khiến mọi người sững sờ.
【Tân hôn đại lễ 】 Tân lang Lam Điều nói với tân nương Khuynh Thành Tiếu, “Trư bà.”
【Tân hôn đại lễ 】 Tân nương Khuynh Thành Tiếu nói với tân lang Lam Điều, “Trư ông.”
【Thế lực 】 Mặc Mặc Vô Ngữ: Thật ra hai chữ Trư ông kia nên đảo lại mới đúng.
Khuynh Thành Tiếu không phải là muội muội bảo bối của Bích Hải Lộng Triều Thanh đó ư, lúc trước Bất Niệm Tình Thâm không cưới, Mặc Mặc Vô Ngữ cũng không cưới, giờ lại để Lam Điều cưới rồi?
【Thế lực 】 Tích m: Ai!
【Thế lực thượng thư 】Cố Hi Bạch: (Nhướng mày) Thấy người ta tái hôn nàng không vui hả?
【Thế lực 】 Tích m: Muốn chết hả.
Mỗi người đều muốn có một hôn lễ thật lãng mạn, cho dù chỉ là một trò chơi. Tô Tiếu nhìn mình mặc áo gả màu đỏ đứng trên cầu Hỉ thước dưới nhánh cây liền cành, Bất Niệm Tình Thâm mặc dù rất gần bên cạnh, nhưng lại cảm thấy thật xa. Nỗi buồn vô cớ khiến cô bị dằn vặt, đành quyết định logout.
<Đội > Hứa Ngải Dĩ Thâm: Tôi thoát trước đây.
<Đội trưởng > Bất Niệm Tình Thâm: Ừ.
Logout sau, Tô Tiếu mở tủ áo của mình ra. Tầng phía trên, cái áo khoác của Phát Thanh Viên còn ở đó, cô gấp lại cẩn thận rồi bỏ vào túi, cứ mãi quên trả. Cô thò tay vào túi nhẹ nhàng vuốt một cái, xúc cảm lành lạnh, cũng giống như lòng cô bây giờ, ngày mai là lễ Noel, Trần Vi buổi tối cũng không ở, trong phòng rất vắng lặng, tựa như từ mặt đất tỏa ra khí lạnh vậy.
Cô thở dài một cái, đóng tủ quần áo lại rồi chẳng còn việc gì để làm, chuẩn bị ra ngoài đi dạo chút, vừa mở cửa ra liền thấy bọn Sở Sở phòng bên cạnh ôm một đống đồ ăn vặt về, “Tô Tiếu à, tới cùng luôn, sang đây uống rượu.”
Nói xong, mấy cô nàng liền kéo Tô Tiếu qua.
Kết quả cả đêm uống rượu, ăn thịt, tám nhảm, oẳn tù tì phạt rượu, lăn lộn mãi tới tận 11 giờ rưỡi, Tô Tiếu có lẽ vì tâm trạng không tốt, uống nhiều, lúc về phòng thì chân nam đá chân xiêu, đầu cũng mê mang, ngã đầu xuống là ngủ. Đợi sáng hôm sau tỉnh lại, đã là 11 giờ rưỡi, trên điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ, đều là từ Phát Thanh Viên.
Cô gọi lại, vì vừa tỉnh, còn ngáp dài một cái, “Thật ngại quá, hôm qua uống nhiều quá không nghe thấy, tìm tôi có việc gì không?”
“Không có việc gì cả.” Giọng của đối phương rất khẽ khàng, nói xong lại im bặt.
Hai bên im lặng tới đáng sợ, Tô Tiếu thấy không khí áp bức quá cuối cùng mở miệng, “Nếu không có việc thì thôi nhé.”
“Uống rượu ít thôi.”
“Ừm.” Ngắt điện thoại, Tô Tiếu cảm giác đầu vẫn còn choáng, lại nằm trên giường một lát, mãi đến khi Trần Vi ở ngoài về, cô mới ngồi dậy.
“Còn không đứng dậy, hôm nay là lễ noel đấy.” Trần Vi ngẩng đầu liếc Tô Tiếu một cái, “Xem có bộ dạng của bà kìa, là Giáng sinh đấy, nếu như gặp ai tưởng thổ lộ với bà, kết quả thấy bà lôi thôi như này, chắc chắn sẽ đổi ý định luôn.”
“…Bà tưởng tôi là bà à.” Tô Tiếu vừa mặc quần áo vào, vừa lẩm nhẩm.
“Mau lên, chúng ta đi mua quần áo.” Trần Vi gõ vào thành giường Tô Tiếu. “Làm nhanh nhanh lên! Cửa hàng đồ âu ngoài trường hôm nay giảm giá 3-5 phần trăm, hời đấy, mau lên!”
Dưới sự thúc dục không ngừng của Trần Vi, Tô Tiếu không mấy tình nguyện theo cô nàng ra ngoài, lúc xuống dưới nhà, mới phát hiện, hóa ra không khí ngày lễ đã đậm đà như vậy rồi.
Cửa ký túc có hai cây thông, còn bên ngoài có mấy cậu nam sinh ôm hoa đứng đợi, trên cây bạch quả trụi lá đã treo đầy bóng bay và dây lụa hồng, thi thoảng có người đội mũ giáng sinh đi qua trước mặt, nơi nơi tràn đầy không khí của ngày lễ.
Mấy ngày trước có mưa, bầu trời đã được gột rửa thành một màu xanh biếc, ánh mặt trời ngày đông thật ấm, chiếu thẳng vào lòng người. Tâm trạng của Tô Tiếu cũng tốt lên nhiều, theo Trần Vi tới cửa hàng đó, cũng nhiệt tình xem giúp cho cô nàng.
Nhưng Trần Vi ngực bự eo thon da trắng, mặc đồ gì cũng đẹp, nên chỉ cần Trần Vi thử đồ, câu nhận xét của cô đều là rất đẹp, kết quả đến cuối chắc Trần Vi thấy Tô Tiếu không tập trung mấy, rất bực mình, “Không xem nữa, bộ này thế nào, bà đi thử xem!”
Trần Vi đưa cho Tô Tiếu ấy là một cái áo khoác kiểu đồng phục dài, trên đó còn có một vòng lông cáo màu trắng, hai bên mũ đính hai quả cầu trắng, phong cách cực kỳ Lolita.
Tô Tiếu: “…”
“Trừng cái gì mà trừng, dáng của bà hợp với đồ kiểu này.” Trần Vi không chút lưu tình đả kích cô.
Chờ Tô Tiếu thử áo đi ra, phát hiện mặc lên người cũng rất thích hợp.
“Đẹp đấy!” Trần Vi cười nói, “Phối hợp với váy và ủng nữa.” Tô Tiếu đứng bất động, Trần Vi lại đi lấy cho cô một cái váy vải ka-ki, “Không phải bà có đôi ủng tua rua à, về phối thêm với cái đó là đẹp.”
Tô Tiếu gật gật đầu, sau đó trực tiếp kêu phục vụ tính tiền, quẹt thẻ tiêu pha.
Hành động của cô lại làm Trần Vi ngẩn ra, “Mặt trời mọc đằng Tây à, mua đồ cũng không hỏi giá cơ đấy!”
Tô Tiếu quay đầu lại nguýt bạn một cái, “Tất cả giảm 3-5 phần trăm, tôi thấy tiền trong thẻ tôi chắc chắn là mua được.”
“Xì, biết bà là tiểu phú bà rồi.”
Tô Tiếu không đáp lại, cô nhớ tới một câu nói, nữ vi duyệt mình giả dung.(*)
…
Mua sắm xong về đến phòng, Tô Tiếu vẫn luôn nhìn di động của mình, ngoại trừ mấy lời chúc của bạn bè, không có tin gì khác, mà con người cô vướng mắc trong lòng kia, thì không hề có một câu nào.
Đợi đến tối, cô vào trò chơi, giật mình phát hiện Bất Niệm Tình Thâm cũng đang online, hình như còn đang chơi đoán đố đắp người tuyết với người ta, càng thấy lòng buồn bực.
Nhưng lúc sau lên kênh thế lực, nghe mọi người tán gẫu khoác lác, tâm tình mới thả lỏng một chút.
【Quân chủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Ha ha ha, ta được trạng thái là Thần chúc vô địch, trong vòng 10 phút phòng ngự, lượng máu, né tránh tăng lên 50000 điểm, MN, các chú, Lưu Vân Độ cầu được chết!
【Thế lực 】Thanh Thành Tuyết: Tinh vi.
Sau khi Tô Tiếu online, Bất Niệm Tình Thâm cũng tổ cô.
<Đội trưởng > Bất Niệm Tình Thâm: Có thể nguyện cầu chúc phúc ở cây ước nguyện ở Lưu Vân Độ.
<Đội > Hứa Ngải Dĩ Thâm: Ừm.
Tô Tiếu cưỡi tiểu mã chạy tới Lưu Vân Độ, vừa truyền tống qua đã thấy thân hình vĩ đại của Loạn Đánh Tỳ Bà đứng giữa sân, trên đầu không ngừng bay lên một hàng chữ to.
【Gần 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Ha ha ha ha, lão đây vô địch.
<Đội > Hứa Ngải Dĩ Thâm: Tự mãn quá đi, thật muốn đâm chết hắn.
Tô Tiếu châm chọc.
Không ngờ, cô vừa nói xong, Bất Niệm Tình Thâm đã bất động.
Lát sau, không khí trong sân trở nên cực kỳ quái dị, như là bọn Mặc Mặc Vô Ngữ đều đứng vào góc ngoài rìa nhất, vốn Hoa Vô Tịnh đang châm Loạn Đánh Tỳ Bà cũng bị hắn gọi lại.
Sau đó, Tô Tiếu phát hiện Bất Niệm Tình Thâm đã ẩn thân rồi, nhưng vì là tổ đội nên cô có thể thấy anh.
Bất Niệm Tình Thâm lượn ra sau lưng Loạn Đánh Tỳ Bà, rồi anh tự bạo.
Tô Tiếu thở dài, thích khách tự bạo quả thật là bất chấp phòng ngự với mấy thứ khác, nhưng Loạn Đánh Tỳ Bà bây giờ 8W máu là ít, anh tự bạo hoàn toàn không được tác dụng gì.
KHông biết là nguyên nhân gì, giữa sân dường như bốc lên một đống bụi mù, đợi bụi tản đi, Tô Tiếu thấy thi thể khắp trên đất Lưu Vân Độ.
【Gần 】 Mặc Mặc Vô Ngữ: Một đoàn thích khách cùng nhau tự bạo, quả thật là rầm rộ.
【Gần 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: MN, các ngươi đúng là đê tiện.
【Gần 】Thanh Thành Tuyết: Đáng đời nhà anh, ai kêu anh ra vẻ cơ.
Tô Tiếu chạy tới định kéo Bất Niệm Tình Thâm dậy, mới đi hai bwocs đã nghe ngoài phòng có một đám người đang hò hét, “Trần Vi! Trần Vi!”
Trong đó có một giọng như phá cồng, hình như là Gấu Bự.
Trần Vi mặt lạnh như sương đứng dậy. Tô Tiếu cũng chạy theo tới bên cửa sổ, ngoài cửa sổ phòng họ là một khu vườn, diện tích không lớn, nhưng cũng có một chỗ trống, giữa đó có một ngọn núi giả. Lúc này cạnh núi giả đứng hơn 10 nam sinh, chính giữa thì dùng nến xếp thành hình trái tim, có một người đứng ở đó.
Vì nghe được giọng của Gấu Bự, nên Tô Tiếu tưởng là Gấu Bự thổ lộ, ai ngờ Gấu Bự là người đứng ngay phía trước đám đó, rõ ràng không phải là nhân vật chính.
Tim Tô Tiếu run lên, vội vàng chạy về máy tính.
Bạn nói với Bất Niệm Tình Thâm, “Có đó không, có không?”
Bất Niệm Tình Thâm: “Ừ.”
Bạn nói với Bất Niệm Tình Thâm: “Có phải chính chủ không?”
Bất Niệm Tình Thâm: “…Phải”
Vậy là được rồi, Tô Tiếu thở phào, Gấu Bự đánh tiên phong, cô nãy suýt nữa tưởng là Phát Thanh Viên, quan hệ của họ tốt vậy mà…
Bên ngoài rất ồn, Trần Vi sợ đám đó tiếp tục gọi tên cô nàng, đùng đùng đi xuống lầu.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Có người thắp nến thổ lộ với người phòng ký túc tôi nè.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Oa oa oa, hát rồi, lãng mạn quá.
Bạn nói với Bất Niệm Tình Thâm: “Sao lại là Gấu Bự đi tiên phong thế, người kia là ai?”
Bất Niệm Tình Thâm: “Là bạn cùng phòng Gấu Bự, An Lạc. Mấy ngày trước vừa bị ngã gãy chân, giờ còn đóng thạch cao.”
Bạn nói với Bất Niệm Tình Thâm: “Cậu không cùng phòng ngủ với Gấu Bự?”
Bất Niệm Tình Thâm: “Bọn tôi cửa đối diện nhau.”
Bất Niệm Tình Thâm: “Đúng rồi, cậu ta cũng chơi trò chơi đấy, Cư An Tư Vi.”
Phụt…
Tô Tiếu suýt nữa phun ra một ngụm máu. Cô vội đứng lên, chạy tới bên cửa sổ, Trần Vi đã xuất hiện giữa hình trái tim, ở đó giờ đã có hai người.
Tô Tiếu vội vàng lôi điện thoại ra, quay số xong, Trần Vi tiếp rất nhanh.
“Sao thế?”
“Chuyện lớn, chuyện lớn…” Tô Tiếu thấy mình sắp bị cà lăm rồi, “Bà trả lời người ta chưa? Anh chàng thổ lộ ấy?”
“Trả lời rồi, sao thế?” Trần Vi thuận miệng nói.
Hỏng tồi, Tô Tiếu dậm chân một cái, sau đó dè dặt hỏi, “Vậy bà trả lời thế nào?”
“Tôi nói cậu chọn được ngày tốt để thổ lộ, tôi không thích cậu, nhưng tôi thấy cậu buồn cười, không thì chúng ta thử xem?”
“Buồn cười?”
“Đúng nha, cậu ta què chân.”
“Ak…” Tô Tiếu thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói, “Tôi nói cho bà một bí mật.”
“Gì? Ở đây ồn quá, tôi không nghe rõ, Gấu Bự ồn ào muốn đi uống rượu. Có gì về nói tiếp…” Trần Vi ngắt điện thoại, Tô Tiếu nghe tiếng đô đô trong máy, bỗng bật cười.
Thật tốt.
Người bạn thích, cũng vừa vặn thích bạn.
Cùng lúc đó, trong lòng cô đột nhiên trào lên dũng khí vô hạn.
Hôm nay, là một ngày tốt để thổ lộ…
Tô Tiếu ngồi xuống trước máy tính, trên màn hình, Bất Niệm Tình Thâm đang ngồi xổm bên chân cô.
<Đội > Hứa Ngải Dĩ Thâm: Có rảnh không?
<Đội trưởng > Bất Niệm Tình Thâm: Ừ.
<Đội > Hứa Ngải Dĩ Thâm: Tôi đưa áo sang cho cậu.
<Đội trưởng> Bất Niệm Tình Thâm: Không vội.
<Đội > Hứa Ngải Dĩ Thâm: 20 phút nữa tới dưới ký túc cậu.
Nói xong, Tô Tiếu trực tiếp thoát game. Sau đó cô đem đồ mới mua ra mặc, cũng đổi đôi ủng tua rua, buổi tối thì không cần trang điểm, nhưng cô cũng rửa mặt hai lần, sau đó dùng máy uốn tóc của Trần Vi bắt đầu làm tóc.
Tuy động tác rất nhanh, nhưng làm xong mọi thứ cũng tốn 15 phút, cô xem thời gian, cầm chìa khóa rồi lao ra ngoài, đợi cô xuống dưới lầu, ra đến ngoài cổng ký túc, thì đứng khựng lại.
Phát Thanh Viên đã chờ ở đó.
“Cậu tới rồi à!” Tô Tiếu xấu hổ đến mức cả tay cũng không biết đặt đâu, vừa định cho vào túi thì đột ngột nhớ ra một chuyện, cô lại quên cái áo mất rồi.
Giờ có nên lên đó lấy áo không? Tô Tiếu có chút do dự, cuối cùng cắn răng một cái, đi thẳng tới trước mặt Phát Thanh Viên, chăm chú nhìn anh.
Tô Tiếu hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt ống tay áo của mình.
“Tôi thích cậu.”
Phát Thanh Viên dường như là cực kỳ kinh hoàng, thân mình cũng run lên.
Thật vất vả có đủ dũng khí thổ lộ, đối phương ngoại trừ khϊếp sợ ra thì không còn phản ứng gì khác. Tô Tiếu rụt cổ đứng đó, tủi thân tới sắp khóc.
Đúng vào lúc đó, cô cảm thấy sau lưng mình được nhẹ nhàng ôm lấy, rồi bàn tay ấy hơi dùng lực, ôm cô vào lòng.
Tô Tiếu líu lưỡi, cả người đờ ra như khúc gỗ.
Này cũng hơi bị nhanh đi, cô còn chưa chuẩn bị xong mà.
Nhưng được anh ôm vào trong lòng, tiếp xúc gần gũi, làm Tô Tiếu nhận ra chút khác thường, anh đang run.
Tô Tiếu ngẩng đầu lên, định xem thử sắc mặt của Phát Thanh Viên, lại phát hiện anh cũng cúi người, kề sát đầu cô, giọng nói có chút run rẩy, “Vừa lúc, anh cũng thích em.”