Tống Tử Tu xách chiếc vali hành lý nhỏ đứng ở bên đường. Tối qua trời vừa mới mưa, không khí trong lành mát mẻ mang theo cảm giác ẩm ướt.
Một chiếc xe mui trần màu sắc rực rỡ đột nhiên đỗ lại bên cạnh anh. Một người phụ nữ gợi cảm ngồi ở vị trí tài xế huýt sáo với anh, rồi tháo kính râm trên mặt xuống, "Anh đẹp trai, lên xe."
Tống Tử Tu ngẩn ngơ, nhìn Lục Khả Duy ngồi trên ghế phụ, gương mặt cô đầy vẻ bất lực, cô bĩu môi trừng mắt nhìn anh.
Tống Tủ Tu chỉ có thể ngồi vào ghế sau. Khi anh vừa đóng cửa xe lại, chiếc xe đột ngột tăng tốc vít đi, công trình kiến trúc hai bên đường càng lúc càng xa.
Mà Tiểu Mai lại đeo kính râm lên lái xe, miệng vẫn nói không ngừng nghỉ: "Hai người muốn đi Đan Ba mà không nói với tôi một tiếng, tôi biết rõ mấy nơi đi chơi đó nhất."
Lục Khả Duy quay sang nhìn ra bên ngoài xe, mái tóc dài bị gió thổi tung bay, tự do trong gió. Sao cô không rõ cảm giác của Tống Tử Tu được chứ, nhưng tối hôm trước khi gặp Tiểu Mai, cô ấy nhanh chóng biết chuyện cuối tuần cô đổi ca, bèn hỏi cô muốn làm gì. Cô cảm thấy cũng không cần phải nói dối cô ấy chuyện này, nên tất nhiên là nói thật. Nào ngờ vừa nói xong, Tiểu Mai lập tức đòi đi với bọn họ. Trong lòng cô trào dâng cảm giác bất lực vì vỡ kế hoạch, nhưng lại không cách nào từ chối được.
Tiểu Mai đã quen lái xe nhanh, thậm chí tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh. Cảnh sắc trên đường từ Edinburgh đến Đan Ba rất đẹp, nhưng không tài nào quan sát kỹ được. Khoảng cách giữa hai nơi cũng chỉ vài chục km, lại thêm tốc độ chạy xe của Tiểu Mai nên bọn họ loáng cái đã đến nơi.
Tiểu Mai lái xe đi thẳng đến một làng du lịch, đưa hai người đến sảnh lớn của khu nhà nghỉ. Cô ấy đã đặt sẵn hai phòng rồi, lúc đến chỉ cần nói với nhân viên lễ tân là đã có thể lấy được hai thẻ phòng.
Tiểu Mai ném một tấm thẻ cho Tống Tử Tu, nói với vẻ mặt ngả ngớn như thường lệ: "Anh đẹp trai, tôi và Khả Duy ở chung một phòng, ngại quá, anh đành phải ở một mình rồi."
Tống Tử Tu cũng không quan tâm đến lời trêu chọc của cô ấy, chỉ xách hành lý của cả ba rồi đi thẳng vào nhà nghỉ.
Sau khi cất xong hết hành lý, ba người lại tập trung ở sảnh lớn. Cả ba đi ra bờ biển thì đến thẳng bến tàu để lên con thuyền mà Tống Tử Tu đã thuê sẵn.
Tống Tử Tu lên thuyền đầu tiên, sau đó quay người lại kéo Lục Khả Duy lên. Đến lượt Tiểu Mai, dù cô ấy đã đưa tay ra rồi nhưng Tống Tử Tu vẫn giả vờ như không thấy gì, cứ thế đi ra chỗ khác nên bị Tiểu Mai mắng: "Chẳng ga lăng gì cả."
Du thuyền rời bến tàu, phía xa xa là đường chân trời giữa trời và biển, còn quanh người thì toàn là gió biển thổi phần phật. Lục Khả Duy đang dựa vào lan can, hài lòng nhìn cảnh biển. Ánh mặt trời ấm áp, mùi hương của biển xen lẫn trong gió dường như khiến cho tâm trạng người ta tốt hơn hẳn. Tống Tử Tu đang cách Lục Khả Duy một khoảng không quá xa nhưng cũng không quá gần. Anh cũng dựa vào lan can, nhìn về phía xa như cô. Anh mắt anh có vẻ hơi mông lung, không rõ là đang nghĩ gì.
Tiểu Mai ngồi phía sau gọi Lục Khả Duy. Cô vội vàng quay lại, ngồi xuống cạnh cô ấy rồi hỏi: "Sao thế?"
Tiểu Mai ngồi khoanh chân trên ghế mềm. Lúc này, cô ấy đã cởi bộ váy dài ra, chỉ mặc bộ đồ bơi hai mảnh gợi cảm.
Dáng người của cô ấy đẹp khỏi phải bàn, những chỗ đầy đặn đủ để khiến cho người ta phải xịt máu mũi, còn những chỗ khác thì không hề có chút mỡ thừa nào. Tiểu Mai đeo kính râm, ngước đầu lên nói với giọng điệu lộ rõ vẻ mất hứng: "Trước kia rủ cậu đi chơi thì cậu không chịu, vậy mà bây giờ gã đàn ông khác gọi thì cậu đi ngay."
Lục Khả Duy cố ý bông đùa: "Cậu làm như vậy sẽ khiến tớ nghĩ là cậu đang ghen đấy."
Nào ngờ Tiểu Mai lại đáp với vẻ rất đương nhiên: "Tớ đang ghen tị mà." Tiểu Mai hưởng thụ thời gian tắm nắng hiếm hoi của mình, thoải mái híp mắt lại. Nếu không biết Lục Khả Duy sẽ ở bên ngoài với đàn ông, cô ấy đã chẳng lo lắng chạy vội tới đây.
Lục Khả Duy mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao, quần giữ nhiệt. Cô học theo Tiểu Mai, ngồi khoanh chân lại.
Hai người ngồi một lúc thì Tiểu Mai bỗng nhiên lên tiếng: "Khả Duy, đi lấy hộ tớ cốc nước đi. Nóng chết mất." Cô
ấy vừa dùng tay làm quạt, vừa phàn nàn.
Lục Khả Duy đứng dậy, men theo cầu thang để xuống phòng để đồ uống. Tống Tử Tu vấn giữ nguyên tư thế đứng bên lan can, một cơ thể ấm áp đột nhiên nép sát vào lưng anh, còn cố tình cọ ngực vào người anh, ý ám chỉ rất rõ ràng.
Sắc mặt Tống Tử Tu lạnh đi, anh không thèm quay đầu lại: "Mong cô tôn trọng tôi một chút, tôi đã nói là tôi không có hứng thú với cô."
Tiểu Mai nhoẻn miệng cười, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự lạnh lùng của anh, hai tay từ từ sờ eo anh, một tay di chuyển lên ngực, một tay lại sờ xuống bụng dưới: "Tôi cũng đâu có ép anh phải thích tôi, làm gì mà phải tỏ ra ghét bỏ thù hận tôi thế. Với lại tôi cũng không thích anh mà, tôi chỉ muốn lên giường với anh thử xem thế nào thôi."
Sắc mặt Tống Tử Tu lại càng lạnh hơn: "Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với cô, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi."
Nhưng Tiểu Mai vẫn tiếp tục sờ mó: "Nếu anh thật sự không muốn thử với tôi cũng không sao, nhưng tôi chỉ muốn nói với anh rằng, chỉ cần tôi còn ở đây, anh đừng mơ động vào Khả Duy. Vừa nhìn tôi đã biết anh với tôi là cùng một loại người, nhưng Khả Duy thì không." Bàn tay ở bụng dưới kia còn đang tiếp tục di chuyển xuống thì đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên ở đằng sau.
Tiểu Mai bình tĩnh bỏ tay ra khỏi cơ thể Tống Tử Tu, quay đầu lại, nhướng mày nói: "Khả Duy, sao cậu lại không cẩn thận thể, tớ nhờ cậu lấy hộ một cốc nước thôi mà cậu cũng làm vỡ được. Thôi, để tớ tự lấy." Nói rồi, cô lách qua Lục Khả Duy để đi xuống.
Tống Tử Tu nhìn chằm chằm Lục Khả Duy, muốn xác định xem cô đang nghĩ gì qua biểu cảm trên mặt cô. Anh giải thích với cô: "Tôi và bạn em không có quan hệ gì cả, em đừng nghĩ nhiều."
Lục Khả Duy cố gắng nở nụ cười, nhưng vẻ mặt vẫn cứng nhắc. Cô giả vờ thờ ơ: "Toi cũng đâu có tư cách gì để mà nghĩ nhiều." Đôi chân thon dài của cô lộ ra, trên bặp chân cũng bị dính không ít đồ uống.
Tống Tử Tu coi như không nghe thấy lời cô nói, vẫn giải thích: "Em phải tin tôi, tôi chỉ thật lòng với em thôi."
Lục Khả Duy đột nhiên thấy hơi buồn cười, rõ ràng anh chưa từng hứa hẹn gì với cô mà bỗng dưng lại nói vậy, đúng là kỳ lạ: "Anh có thật lòng với tôi không cũng đâu quan trọng, hai chúng ta vốn chưa đến mức đó. Hơn nữa, dựa vào đâu mà anh nói thì tôi phải tin?"
Tống Tử Tu cau mày nhìn cô, ánh mắt có vẻ đấu tranh, gương mặt cũng đượm vẻ đau khổ. Đột nhiên, anh chống người nhào qua lan can.
Lục Khả Duy hét lên, vội vàng lao tới: "Đồ điên này, rốt cuộc anh muốn làm gì thế hả?"
Tống Tử Tu nắm chặt lan can, nửa người trên lơ lửng trên mặt biển. Anh nhìn Lục Khả Duy rồi nghiêm túc nổi: "Nếu em nói không tin tôi thì tôi sẽ lập tức nhảy từ trên này xuống."
Lục Khả Duy sợ ngay cả người. Cô nào đã được gặp ai điên cuồng thế này bao giờ. Cô luống cuống đến mức bật khóc, gương mặt đầy vẻ bối rối và bất ngờ. Cô cầu xin anh: "Bây giờ anh lên đi đã nhé? Tôi cầu xin anh đấy, lênđdây đi đã,"
Nhưng Tống Tử Tu vẫn không chịu từ bỏ: "Rốt cuộc thì em có tin tôi không?"
Lục Khả Duy gật đầu lia lịa: "Tin.. tôi tin anh."
Tống Tử Tu nắm lan can, dồn sức rồi nhảy lại vào trong, anh đứng trước mặt Lục Khả Duy, sờ mặt cô: "Dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng mong rằng em sẽ tin tôi."
Dứt lời, anh ôm cô vào lòng, anh không biết ba năm qua cô đã khó khăn đến mức nào. Dù năm đó anh đã đồng ý với Tần Tranh, dù ông nội anh đã cản lại nhưng anh vẫn đến đây, xuất hiện trước mặt cô với một phong thái mới, tất cả cũng chỉ là vì mình cô mà thôi.
Cả người Lục Khả Duy lọt thỏm trong vòm ngực rộng lớn của Tống Tử Tu. Cô cảm thấy hơi đau vì sức ôm của anh. Mấy hôm trước, hương thơm nam tính, mát lạnh của anh đã khiến cô cảm thấy rất yên tâm, nhưng bây giờ nó lại khiến cô cảm thấy lo lắng lạ thường. Vẻ cực đoan này của anh khiến cô cảm thấy rất sợ.
Tiểu Mai cầm một ly rượu trên tay, đứng nép trong một góc xa xa. Ánh sáng lờ mờ khiến người ta khó mà nhìn được biểu cảm trên mặt cô ấy, cũng không rõ là cô ấy đang nghĩ gì. Cô ấy tự nhận rằng mình có một cơ thể rất dơ bẩn, lại gặp được Lục Khả Duy, biết cô đã mất hết trí nhớ, không biết gì về chuyện trước kia, sạch sẽ như một tờ giấy trắng. Có lẽ vì hai người quá đối lập nhau nên Tiểu Mai không kìm lòng được mà muốn đến gần Lục Khả Duy, bảo vệ cô.
Từ trước đến giờ, Tiểu Mai vẫn luôn cảm thấy hứng thú với Tống Tử Tu, nhưng nếu đối phương không muốn thì cô cũng chẳng thể ngang ngược chiếm lấy người ta. Hơn nữa ngay từ đầu, cô đã có cảm giác là Tống Tử Tu ra sức tiếp cận Lục Khả Duy là vì có âm mưu gì đó. Nhưng khi thấy cảnh lúc nãy, Tiểu Mai bắt đầu hơi dao động về nhận định của mình. Nếu như anh có âm mưu gì đó thì đã chẳng cần phải lấy tính mạng của mình ra để đùa như vậy.
Nếu vừa nãy anh nhảy xuống thật thì có thể sẽ chết mất xác luôn. Vả lại, vẻ mặt của anh lúc nãy cũng thể hiện rõ sự
nghiêm túc.
Tiểu Mai đứng yên một lúc rồi lại quay người đi xuống cầu thang.
Gần trưa, Tống Tử Tu bảo thuyền viên quay về điểm xuất phát. Đến khi ba người trở lại làng du lịch thì đã xế chiều.
Sau khi ăn qua loa một bữa, cả ba người tách nhau ra, về phòng mình nghỉ.
Lục Khả Duy ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã chạng vạng tối rồi. Tiểu Mai nói với cô là buổi tối có người tổ chức tiệc, giục cô rời giường nhanh lên. Bản thân cô ấy cũng nhanh chóng trang điểm thật đậm, chọn một bộ đồ thật gợi cảm để mặc.
Khi đến chỗ tổ chức tiệc, Tiểu Mai nhanh chóng hòa vào dòng người đang chơi ở đó. Lục Khả Duy rất đói bụng.
Thấy gần đó người ta có để đồ ăn, cô lập tức đứng vào một góc để ăn.
Lục Khả Duy ăn một lúc thì bỗng nhiên có người vỗ vai cô từ phía sau. Cô giật mình, làm rơi cả miếng bánh đang đưa lên miệng.
Tống Tử Tu bật cười: "Tôi làm em sợ à?"
Lục Khả Duy lườm anh, rồi nhìn lại về phía Tiểu Mai. Bây giờ cô ấy đang nhảy múa với hai anh chàng đẹp trai đến từ phương Tây rồi, như cá gặp nước vậy.
Thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lục Khả Duy, Tống Tử Tu hoi: "Nếu không muốn ở đây thì chúng ta đi dạo xung quanh nhé "
Lục Khả Duy nhìn liếc về phía Tiểu Mai, thấy cô ấy bắt đầu quấn lấy một trong số hai anh chàng đẹp trai kia rồi. Cô
lại cầm một chiếc bánh ngọt lên, đáp: "Tôi vẫn chưa ăn no."
Tống Tử Tu nhéo mũi cô: "Đồ mèo háu ăn."
Lục Khả Duy mím môi lại, ngại ngùng nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn ăn hết chiếc bánh ngọt đó.
Sau đó hai người chỉ đi dạo trong làng du lịch thôi. Chẳng mấy chốc, Lục Khả Duy đã kêu mệt, đòi quay về.
Tống Tử Tu đi sau Lục Khả Duy, giữ vững khoảng cách một bước chân. Chẳng bao lâu sau, anh đã đưa cô về đến phòng.
Lục Khả Duy đúng trước của phòng, quay người lại: "Hẹn mai gặp lại, Tống Tử Tu."
Tống Tử Tu gật đầu, nhìn chằm chằm cho đến khi cô bước vào của, khẽ giọng nói: "Khả Duy, chúc ngủ ngon."
Thấy anh nhìn chằm chằm vào mình như vậy, Lục Khả Duy vào phòng rồi vẫy tay với anh: "Tạm biệt." Nói rồi, cô định đóng cửa lại. Nhưng trong giây lát, Tống Tử Tu bỗng đẩy cửa ra rồi lách người đi vào phòng cô, đạp nhẹ một cái, đóng cửa lại, ép sát Lục Khả Duy đang ngạc nhiên vào tường.
Tống Tử Tu cúi đầu nhìn Lục Khả Duy trong lòng mình một lúc. Anh mắt anh có sự chịu đựng, có cả vẻ đấu tranh.
Anh đặt tay lên gáy cô rồi cúi xuống hôn rất khẽ như đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ, nhẹ nhàng thăm dò, từ từ xâm nhập.
Trong trí nhớ của Lục Khả Duy không hề có trải nghiệm này. Chẳng mấy chốc mà cô đã đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng, cả người xụi lơ.
Tống Tử Tu dần trở nên si mê, sự thân mật truớc kia cứ thế ập vào đầu anh như thủy triều. Hai tay anh ôm chặt phần eo cô, khiến cô phải kiễng chân lên để tiện bề hôn sâu với anh hơn.
Chẳng biết từ bao giờ, Lục Khả Duy đã đưa tay lên vòng qua cổ anh. Có lẽ là khi cả người cô đã mất hết sức lực, cứ thế trượt xuống nên cô phải bám vào người anh. Những động tác này lại khiến người đàn ông trước mặt cô cảm thấy rất hài lòng. Anh đưa tay ra, mò xuống phần đùi thon dài của cô, cảm xúc đúng như những gì anh nhớ, vẫn tuyệt vời như vậy.
Mặc dù ban ngày Tiểu Mai ăn mặc như thế, nhưng trong đầu anh lại chỉ có hình ảnh của Lục Khả Duy. Thật ra anh là người biết rõ nhất rằng cơ thể của cô không hề thua kém gì Tiểu Mai.
Lục Khả Duy dần cảm nhận được rằng tay anh càng ngày càng thiếu đứng đắn. Cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ, nhân lúc anh rời khỏi người cô, cô vội vàng cảnh cáo: "Được rồi, đủ rồi đấy."
Tống Tử Tu cũng sợ mình sẽ làm cô sợ, bèn lập tức dừng động tác của mình. Nhưng anh lại không kìm lòng được mà nhẹ nhàng hôn cô thêm hai cái nữa rồi mới buông cô ra, cảm thấy mọi thứ vừa xảy ra giống như một giấc mơ vậy. Lần này anh đã rời đi thật, để lại một mình Lục Khả Duy ngồi xổm dưới đất, dựa lưng vào tường, mặt đỏ bừng như gấc.