Khi tỉnh lại, Lục Khả Duy vẫn mơ màng không muốn dậy, không nhớ ra là bên cạnh còn một người đàn ông. Cô tìm một chỗ làm ổ trong lòng anh, rồi lại cảm thấy không thoải mái, hai chân cuốn lấy chân anh. Với hành động này, cô nhận ra nơi ấy trên người anh có thay đổi. Không còn mơ màng nữa, cô mở bừng mắt ra trừng anh. Hình như anh đã tỉnh lại từ lâu, đang nhìn cô với một nụ cười.
Lục Khả Duy cau mày mắng: “Tống Tử Tu, sao anh có thể lúc nào cũng...”
Tống Tử Tu hôn lêи đỉиɦ đầu cô: “Em yêu, anh cũng không muốn thế, hơn nữa chắc là em đã từng nghe nói, đây là phản ứng bình thường của đàn ông thôi. Anh cũng không muốn nó như vậy.”
Lục Khả Duy hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ ngượng ngùng thu lại đôi chân không đứng đắn của mình, nhưng không ngờ vừa rụt chân lại đã bị anh dùng động tác tương tự cô lúc nãy để kẹp chặt hai chân cô.
Tống Tử Tu nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng: “Trên người còn đau không?”
Lục Khả Duy không nghĩ nhiều, trả lời thành thật: “Vẫn ổn.” Chỉ với lời nói của cô, khí huyết đang khó kìm nén của anh lại bùng lên. Đến khi cô nhận ra sự thay đổi trong vẻ mặt của anh thì đã quá muộn.
Trong phòng lại nóng lên, dường như từ xa cũng có thể nghe thấy những âm thanh khiến người ta đỏ mặt thẹn thùng và tiếng mắng mỏ của người phụ nữ vọng ra từ trong phòng.
Vừa khéo hôm nay là chủ nhật, Grey và Lục Khả Duy đã đổi ca từ trước nên cô không cần phải đi làm. Cô không ngờ có ngày mình lại sống sa đọa như vậy, hầu hết thời gian trong một buổi tối hôm qua và cả ngày hôm nay đều là ở trên gường với Tống Tử Tu.
Khi Lục Khả Duy tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối, nhìn đèn đường mới sáng ngoài cửa sổ, cô bối rối một lúc không biết mấy giờ rồi. Người đàn ông phía sau vẫn ôm cô, hai tay vòng qua eo, hai chân còn quấn lấy chân cô. Trên người cả hai đều không mặc gì, tiếp xúc thân mật như vậy, nhìn kiểu gì đều có chút ý nghĩ đen tối.
Bụng đột nhiên kêu một tiếng, lúc này cô mới tỉnh dậy từ cơn mơ. Cô nằm trên giường một ngày không nói lời nào, còn gần như không ăn gì cả.
Người đàn ông phía sau không biết là vẫn luôn tỉnh táo hay bị đánh thức bởi tiếng bụng kêu của cô, một tiếng cười trầm khàn vang lên: “Khả Duy, đói bụng rồi phải không?”
Lục Khả Duy đỏ mặt không nói nên lời, cả khuôn mặt căng thẳng vì giả vờ bình tĩnh.
Từ phía sau Tống Tử Tu hôn lên cổ và dái tai cô một cách trìu mến rồi mỉm cười rời khỏi giường. Lục Khả Duy quay người lại nhìn, chỉ thấy vóc dáng hoàn hảo với đường cong uyển chuyển, eo hẹp vai rộng của anh. Dù chỉ là tấm lưng trần cũng khiến mặt cô càng đỏ hơn, nhìn thấy anh bước vào phòng tắm, sau đó truyền tới tiếng nước chảy.
Tống Tử Tu có lẽ chỉ tùy ý đi vào rồi nhanh chóng đi ra, vừa bước ra liền nhìn Lục Khả Duy đang nằm nghiêng thì nói: “Lúc nãy anh đã gọi đồ ăn bên ngoài, chắc cũng gần đến nơi rồi, bây giờ hai ta ra ngoài đợi một chút.”
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, mái tóc hơi ướt, trên người còn có hơi nước khiến anh trông thật quyến rũ. Lục Khả Duy không khỏi nghĩ đến câu nói “sắc đẹp hai nước”, trong đầu nghĩ đúng là sắc đẹp cũng không phân biệt nam nữ. Ngay khi cô nhìn anh chăm chú, anh cũng không ngại đột ngột kéo chiếc khăn tắm ra. Vừa rồi nhìn bóng lưng anh, bây giờ lại nhìn tới trước mặt, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến Lục Khả Duy đỏ mặt, bất giác vùi đầu vào chiếc gối mềm mại.
Tống Tử Tu nhìn thấy lại bật cười một trận, vừa cười vừa nhặt quần áo mặc vào. Khoảng thời gian trước kia hai người ở bên nhau hình như chỉ toàn là chiến tranh lạnh và những trận cãi vã. Anh chưa bao giờ biết cô còn có một mặt xấu hổ như vậy, thật khiến trái tim người ta tan chảy.
Thấy cô vẫn vùi đầu vào gối giả chết, sau khi mặc quần áo xong, Tống Tử Tu bèn hôn cô một cái từ phía sau rồi nói: “Mau dậy đi, chắc là đồ ăn bên ngoài đã đến rồi, đến lúc đó đừng nói còn đói bụng nhé.” Nói xong anh cũng bước ra khỏi phòng.
Lục Khả Duy ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần, nhưng trong đầu lại chỉ toàn cơ thể trần trụi của Tống Tử Tu. Cô chưa bao giờ nghĩ bản chất mình lại là một cô nàng háo sắc, nhận thức này khiến cô vô cùng chán nản. Nhưng thay vì xấu hổ, việc lấp đầy bụng rõ ràng là quan trọng hơn. Cô đành nhanh chóng vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo rồi ra khỏi phòng.
Khi Lục Khả Duy ra khỏi phòng, đồ ăn bên ngoài do Tống Tử Tu gọi cũng vừa mới đến. Có lẽ là vì đói quá rồi nên chiếc bánh pizza ngày thường cảm thấy khó ăn mà giờ cô cũng có vị ngon, loảng cái cô đã ăn rất nhiều.
Có lẽ Tống Tử Tu ít khi thấy cô ăn ngon miệng như vậy nên không nhịn được cười: “Hiếm khi thấy em ăn nhiều hơn một chút. Xem ra sau này nên có vận động thích hợp nhiều hơn.”
Sao Lục Khả Duy lại không hiểu vận động mà anh nói có ý gì. Cô cắn miếng pizza trong miệng rồi hung dữ nhìn anh. Nhưng cô không biết ánh mắt hung dữ đó trong mắt anh lại là một kiểu phong tình khác.
Tống Tử Tu chống cằm nhìn cô, dường như đang chiêm ngưỡng cảnh đẹp nào đó: “Ăn nhiều một chút cũng tốt, tránh cho buổi tối lại không có sức lực.”
Lục Khả Duy nhìn anh với vẻ không thể tin được: “Anh sẽ không làm thế nữa phải không? Ngày mai em làm ca sáng, thật sự không được đâu.”
Tống Tử Tu cười tiếp nhận ý kiến của cô: “Vậy thì cầu xin anh đi.”
Lục Khả Duy cố ý hỏi: “Cầu xin anh cái gì?”
Tống Tử Tu nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh, cũng không trả lời, nhưng ánh mắt đó lại rất sinh động, khiến động tác ăn uống của Lục Khả Duy dần dần chậm lại.
Tống Tử Tu dịu dàng nhìn cô, vuốt tóc, rồi lại sờ mặt cô lần nữa, nghiêm túc nói: “Anh chỉ trêu em thôi, có thể ngồi ăn với em thế này anh đã rất hài lòng rồi.”
Lục Khả Duy cũng hơi mím môi, ăn thêm một miếng khoai tây chiên nữa, đáp: “Còn lâu em mới tin lời anh nói.”
Tống Tử Tu nắm tay cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Khả Duy, sau này chúng ta sẽ luôn êm ấm thế này, đừng chiến tranh lạnh hay cãi vã nữa, được không em?”
Lục Khả Duy không chút nghĩ ngợi nói: “Chuyện này còn tùy thuộc vào biểu hiện của anh.”
Tống Tử Tu mỉm cười, giọng điệu nhẹ hơn như sợ dọa cô: “Vậy nếu anh thật sự làm em tức giận, em không nhịn được có thể cãi nhau với anh. Nhưng đừng chiến tranh lạnh khiến anh không biết em đang nghĩ gì, cũng đừng dễ dàng nói chia tay, có được không?” Đôi mắt anh đột nhiên trở nên sâu thẳm, hệt như một thỏi nam châm hút chặt ánh mắt của Lục Khả Duy.
Lục Khả Duy nói một cách không chắc chắn: “Em không thể hứa một cách tùy tiện, bởi vì sợ rằng bản thân sẽ không thực hiện được.”
Tống Tử Tu lại cười: “Anh không thể đảm bảo những chuyện khác, nhưng chỉ cần chúng ta ở bên nhau, anh sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với em, hơn nữa anh hy vọng là cả đời.”
Chẳng hiểu sao, Lục Khả Duy lại cảm thấy cả đời là một từ rất đáng sợ. Nhưng khi cô nhìn người đàn ông nghiêm túc hứa trước mặt mình như vậy. Ít nhất là lúc này, cô tin vào điều đó, còn gật đầu một cái.
Có lẽ là đã có được câu trả lời hài lòng, Tống Tử Tu thỏa mãn ôm cô vào lòng.
Đèn vừa lên, bóng đêm chưa buông, nhưng tình ý đã nồng.