Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Nhau Lại Từ Đầu

Chương 14: Giao lưu sâu hơn (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ đến ý tưởng đó, Lục Khả Duy tự khinh bỉ chính mình, nhắc nhở bản thân rằng không được đồng ý. Trong đầu Lục Khả Duy dường như có hai Lục Khả Duy tí hon đang đứng cãi nhau. Đúng lúc này, Tống Tử Tu bỗng bề ngang cô lên khỏi sô pha.

Lục Khả Duy hoảng sợ hét lên, mắng anh: “Tống Tử Tu anh làm gì đấy! Mau thả em xuống!”

Tống Tử Tu dừng lại thật, nhưng không định thả cô xuống. Anh thu nụ cười bất cần đời của mình lại, nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Em nói là em muốn thử tình một đêm. Anh nghĩ, lúc em viết đến chuyện đó em đã hy vọng rằng sẽ được thử với anh.”

Trong lúc Lục Khả Duy vẫn còn đang há hốc miệng vì ngạc nhiên thì Tống Tử Tu đã ôm cô đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại bằng chân.

Đây là một căn nhà có kiến trúc khá cũ, cửa phòng cũng được làm bằng gỗ có khắc các hoa văn vừa tinh xảo vừa cổ xưa. Ngay sau khi đóng cửa lại, Tống Tử Tu liền đè Lục Khả Duy lên cửa mà hôn.

Lục Khả Duy đã được coi là khá cao rồi nhưng vẫn thấp hơn Tống Tử Tu nửa cái đầu. Tống Tử Tu ôm eo cô, nâng cả người cô lên. Dù Lục Khả Duy có đang giận thì cũng không khỏe lắm, huống gì là bây giờ anh còn đang hôn môi cô một cách điên cuồng. Chẳng mấy chốc, Lục Khả Duy đã chẳng còn chút sức lực nào, suýt thì ngã xuống đất.

Tống Tử Tu cảm thấy không thoải mái, bèn cúi người xuống, nhấc đùi cô lên, sau đó cứ thế bế cô lên như một đứa trẻ. Lục Khả Duy hơi lảo đảo, hai chân áp sát vào lưng Tống Tử Tu. Còn Tống Tử Tu thì càng hôn càng sâu. Chỉ vài phút sau, hai người đã ôm nhau ngã xuống giường.

Lúc Tống Tử Tu rời khỏi môi Lục Khả Duy, cô tranh thủ thở dốc, mắng: “Tống Tử Tu, anh mau xuống khỏi người em đi. Anh nặng quá. Em sắp bị anh đè chết rồi.”

Tống Tử Tu chống tay cạnh đầu cô, nghiêng nửa người sang một bên, với một nửa trọng lượng cơ thể ra khỏi người cô.

Lục Khả Duy vẫn thở dốc. Phần ngực cô lên xuống ở biên độ rộng, khiến cho người đàn ông nằm cạnh cô lóa cả mắt.

Mặt Lục Khả Duy đỏ bừng lên, khiến người khác chỉ muốn cắn một miếng. Nhưng cô lại đang nói những lời không dễ nghe lắm: “Tống Tử Tu, anh đừng như vậy, em rất sợ.”

Tống Tử Tu vẫn đặt một tay ở chỗ quan trọng của cô, hỏi với ý dẫn dắt: “Em sợ gì?”

Lúc này Lục Khả Duy cũng đã quên việc ngại ngùng. Tư thế của hai người bây giờ rất nguy hiểm. Cô nhìn thẳng vào anh rồi trả lời: “Em sợ làm chuyện đó.”

Tống Tử Tu nằm nghiêng cạnh Lục Khả Duy, nhìn thẳng vào cô. Sau đó anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này không có gì đáng sợ cả. Đây là việc rất bình thường mà nam nữ thường làm khi yêu nhau. Em đừng có nói là em muốn có một tình yêu trong sáng nhé. Anh không thể hiểu nổi chuyện đó, mà cũng không làm theo được đâu.”

Lục Khả Duy cảm thấy không thở nổi, cả người run run, nhìn anh nói: “Em cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy rất sợ.” Trong lòng cô có cảm giác chỉ cần cô làm chuyện đó với anh là sẽ không thể nào quay lại được nữa. Nhưng rốt cuộc tại sao lại có cảm giác đó thì đến chính cô cũng không thể biết được nguyên nhân.

Tống tử tu nhẹ nhàng, chậm rãi hôn lên trán cô, tiếp đó là lên giữa trán, rồi đến hai má, chóp mũi, sau đó kể trán mình lên trán cô, nói: “Khả Duy, đừng sợ, không cần em làm gì cả, anh sẽ rất dịu dàng. Chỉ cần em nói đau, anh sẽ lập tức dừng lại, vậy có được không?”

Lục Khả Duy suy nghĩ một chút nhưng vẫn lắc đầu.

Tống Tử Tu vẫn rất kiên nhẫn, không hề tức giận, khẽ vuốt ve má cô hỏi: “Vậy rốt cuộc em muốn thử tình một đêm với ai?”

Lần này dường như Lục Khả Duy không hề nghĩ ngợi gì mà đã bật thốt lên: “Anh!”

Tống Tử Tu khẽ bật cười: “Đồ lừa đảo, còn nói không muốn?” Anh không chỉ xem những việc được ghi lại trong sổ ghi chép của Lục Khả Duy mà còn đối chiếu thời gian tương ứng. Lục Khả Duy viết chuyện này đúng lúc anh vừa mới xuất hiện, thực ra lúc đó có thể đoán được đối tượng của Lục Khả Duy chính là anh. Việc này khiến anh cảm thấy vui mừng, cũng khiến anh quyết định tiến thêm một bước, chuẩn bị giao tiếp thân mật hơn nữa với cô.

Mặt Lục Khả Duy ửng đỏ, hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.

Đúng lúc này, tay của Tống Tử Tu đã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi ngắn tay trên người cô, từ trên xuống dưới, động tác không nhanh không chậm. Ngón tay anh trắng nõn thon dài, đến cả động tác cải cúc áo thời trông cũng rất tao nhã.

Lục Khả Duy lập tức che hai tay trước ngực, có lẽ vì quá xấu hổ nên còn quay người đưa lưng về phía Tống Tử Tu, tự lừa dối mình nghĩ rằng làm như vậy anh sẽ không nhìn thấy gì cả.

Tống Tử Tu nở nụ cười, cả người anh dán lên lưng cô, cắn vào vành tai của cô, bắt đầu cầu xin: “Khả Duy, anh yêu em, anh muốn em, em cho anh có được không?” Lục Khả Duy cũng không rõ rốt cuộc mình cảm thấy thế nào, nhưng thật ra cô biết bản thân mình đã đồng ý. Cũng như Tống Tử Tu vừa nói, nam nữ đã xác định mối quan hệ với nhau thì làm chuyện đó là chuyện bình thường, nhưng lại luôn có một giọng nói từ tận đáy lòng nói với cô rằng không thể. Lúc cô đang ngày người, hai tay Tống Tử Tu đã từ sau lưng lần mò lên phía trước, rồi giật phăng áo sơ mi của cô ra.

Chuyện tiếp đó đương nhiên không cần nói cũng biết.

Trong lòng Lục Khả Duy sợ hãi và mâu thuẫn, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại sự cứng rắn của Tống Tử Tu .

Nhưng sự cứng rắn đó cũng chỉ là lúc ban đầu. Lục Khả Duy nhanh chóng nhận ra anh thật sự dịu dàng như lời anh nói. Được một người đàn ôm vào lòng đối xử như báu vật trân quý, chưa kể bây giờ trong đầu cô chẳng còn một chút ký ức về chuyện đó nên đương nhiên là ngây thơ không biết gì, chỉ có thể để mặc anh nắn bóp mà không có cách nào để phản kháng.

Tới lúc thật sự đến bước đó, Lục Khả Duy như tỉnh giấc khỏi cơn mơ, ra sức kêu đau, trán đổ mồ hôi, khóe mắt rơi lệ. Chỉ là lúc này Tống Tử Tu không tài nào dừng lại được. Nếu anh thật sự dừng lại lúc này thì hạnh phúc chăn gối nửa đời sau của Lục Khả Duy sẽ đáng lo ngại lắm.

Lúc này Lục Kha Duy mới nhận ra rằng từ khi hai người quen biết tới nay, dù Tống Tử Tu có nhiều điều không nói với cô, nhưng những gì anh đã hứa thì sẽ hết lòng thực hiện, vậy mà lúc này cô mới hiểu được, trong chuyện đó đàn ông không hề đáng tin tưởng chút nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »