Lục Khả Duy lại đá nhẹ vào bắp chân anh, khó hiểu hỏi: “Tống Tử Tu, anh làm sao thế? Em đá anh một cái thôi mà anh choáng luôn rồi à?”
Tống Tử Tu bỗng ôm chầm cô, sau đó hôn lên môi cô một cái rồi quay người đi ra khỏi phòng thử đồ, để lại một mình Lục Khả Duy không hiểu gì đứng đó.
Đến khi Lục Khả Duy thay xong quần áo, đi ra khỏi phòng thử đồ thì Tống Tử Tu cũng đã thay xong bộ đồ thể thao. Anh có dáng người cao ráo, chân dài, dù có mặc áo cộc quần đùi thì vẫn rất đẹp trai. Lục Khả Duy nhìn thấy anh, kéo chân váy của mình với vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Hình như cái váy này hơi ngắn thì phải?”
“Hơi ngắn một chút, nhưng mà cũng chỉ mặc cho anh xem thôi nên không sao đâu.” Tống Tử Tu cười nói khiến Lục Khả Duy xấu hổ, trừng mắt nhìn anh.
Tống Tử Tu đưa Lục Khả Duy đến sân tennis để tập phát bóng, trong lúc dạy khó tránh khỏi việc người anh dán vào lưng cô, tay anh cầm tay cô. Mới đầu, Lục Khả Duy thấy không được tự nhiên và cử chỉ tiếp xúc thân mật của anh, nhưng cô nhanh chóng nhận ra hình như cô có ký ức về tennis. Luyện tập được một lúc, cô lại nhận ra hình như cô từng biết chơi.
Tống Tử Tu đương nhiên cũng nhận thấy, bèn hỏi cô: “Hay là chúng ta thử đánh với nhau xem?”
Phát hiện mình biết chơi tennis nên cũng nóng lòng muốn thử, Lục Khả Duy bèn lập tức gật đầu đồng ý, sau đó chạy phần sân đến đối diện với Tống Tử Tu.
Ban đầu Tống Tử Tu sợ cô vẫn chưa đánh được, lúc phát bóng và đánh bóng đều cố ý không dùng sức. Nhưng Lục Khả Duy lại tìm được cơ hội ghi rất nhiều điểm. Anh thấy cô có vẻ đắc ý thì cũng thả lỏng, hai người càng đánh càng quyết liệt.
Lục Khả Duy cao một mét bảy, được tính là khá cao trong đám con gái, váy của cô lại ngắn, trong lúc chạy nhảy váy thỉnh thoảng lại bị bay lên, để lộ đôi chân dài thẳng tắp và trắng nõn dưới ánh mặt trời khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Hai người lại đánh thêm một trận nữa, Tống Tử Tu sợ thể lực của Lục Khả Duy không đủ nên nói nghỉ ngơi một lát. Cả người Lục Khả Duy mồ hôi nhễ nhại, vừa nghe anh nói vậy bèn ngồi luôn xuống đất.
Tống Tử Tu cầm hai chai nước đi qua, đưa cho cô một chai rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cười nói: “Không ngờ em đánh tốt như vậy.” Lâu rồi anh không được đánh trận nào vui vẻ như thế. Bạn tốt của anh là Ninh An Nhiên cũng là một tay vợt giỏi, nhưng bây giờ cả ngày chỉ quanh quẩn với vợ con, chẳng biết đã bao lâu không đánh tennis với anh rồi.
“Không ngờ em lại là cao thủ đánh tennis đó.”
Lục Khả Duy nhún vai: “Em sao có thể tính là cao thủ.” Miệng thì nói như vậy nhưng vẻ mặt đắc ý đã tiết có suy nghĩ của cô.
Tống Tử Tu cưng nựng nhéo nhẹ mũi cô, nhìn xuống đôi chân thẳng tắp đang để trên đất của cô, hỏi: “Có phải hai chân không được thoải mái không?”
Lục Khả Duy gật đầu: “Chắc là do lâu quá chưa vận động nên căng đau quá, mắt cá chân phải không cẩn thận còn bị trẹo nhẹ, hơi đau.”
Tống Tử Tu buông chai nước xuống, quỳ dưới đất lấy tay xoa chân giúp cô thả lỏng. Lục Khả Duy thoải mái nhắm mắt, hai tay chống sau lưng, nửa người trên hơi ngả ra, tư thế này khiến cổ cô trông dài hơn, ngực phập phồng liên tục, lộ ra độ cong còn ấn tượng hơn cả lúc bình thường.
Chẳng hiểu sao Tống Tử Tu lại cảm thấy miệng lưỡi lúc càng khô, đôi chân dưới bàn tay cũng trở thành một sự tồn tại hấp dẫn anh, dần dần động tác vuốt ve cũng mang theo chút ý nghĩa khác. Lục Khả Duy nhanh chóng nhận ra có gì đó là lạ, nhất là bàn tay to lớn có vết chai mỏng đã sắp chạm đến đùi mình. Cô mở bừng mắt, sẵng giọng mắng anh: “Tống Tử Tu, sao anh lại bắt đầu giở trò lưu manh nữa rồi hả?”
Tay Tống Tử Tu dừng tay lại, ánh mắt nhìn cô nóng bỏng không thể che giấu nổi, giọng nói đầy vẻ thương lượng: “Khả Duy, anh muốn hôn em.”
Lục Khả Duy che miệng đề phòng, làu bàu từ chối: “Không được, đang giữa ban ngày ban mặt đó.”
Tống Tử Tu từ từ cởϊ áσ, Lục Khả Duy nhìn thấy tức thì sợ hãi, liên tục lùi ra sau, nhưng lại nhanh chóng bị Tống Tử Tu ôm lấy. Anh cởϊ áσ cũng chỉ để lót dưới đất cho cô, sau đó liền đè lên người cô.
Trời sinh sức lực của nam nữ khác xa nhau, cho dù Lục Khả Duy không ngừng giãy giụa nhưng vẫn không thể ngăn cản thành công, cuối cùng vẫn bị Tống Tử Tu đè xuống đất, hôn cô thật mãnh liệt. Cũng chẳng biết có phải là do nằm dưới đất nên anh càng hứng thú hay không, động tác của anh chưa từng mạnh bạo như vậy, hoàn toàn không dịu dàng như trước. Lục Khả Duy cảm thấy không được thoải mái, tay không ngừng đập vào lưng anh.
Cũng may là anh luôn để ý đến cô, động tác cũng từ từ dịu dàng hơn, ôm lấy cô hôn thêm một lúc rồi dừng lại.
Một lát sau, hơi thở của Lục Khả Duy mới trở lại bình thường. Cô nhanh chóng ngồi dậy đẩy Tống Tử Tu ra, miệng thì mắng: “Tên khốn nhà anh, cả ngày chỉ nghĩ đến việc ăn hϊếp em thôi chứ gì?” Bình thường ở nhà thì chẳng sao, nhưng ở bên ngoài, anh không nên muốn là làm như vậy chứ.
Tống Tử Tu giúp cô đứng dậy, chẳng hề để ý đến lời cô nói mà hỏi thẳng: “Bây giờ còn mệt không? Về tắm rửa thay đồ luôn hay là muốn đi bơi một chút?”
Lục Khả Duy đầm anh: “Em muốn đi bơi chứ không muốn ở chung với anh đâu, ai biết được trong lòng anh lại đang có ý đồ gì chứ?” Nói rồi, cô tự đi về khu nhà ở.
Tống Tử Tu đưa tay che chỗ vừa bị cô đánh ở ngực, khóe môi nở một nụ cười, trong lòng cảm thấy buồn cười khi nghĩ bây giờ cô đã hiểu rõ anh như vậy rồi. Đúng là anh muốn gần gũi với cô trong bể bơi thật. Tuy rằng hai người đã từng có cuộc sống vợ chồng ngắn ngủi, nhưng phần lớn thời gian là chiến tranh lạnh, lúc đó anh còn chẳng dám nghĩ đến những chuyện này, nên lần này muốn bù đắp, trải qua cuộc sống của một đôi tình nhân thật sự.
Lục Khả Duy tắm rửa rồi thay lại bộ váy liền thân mà cô mặc lúc đến. Tống Tử Tu cũng thay một bộ quần áo bình thường ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, tinh thần sảng khoái.
Vừa thấy anh, Lục Khả Duy liền nói: “Muộn rồi, em phải về đây.”
Tống Tử Tu vội vàng đứng dậy nói: “Anh đưa em về.”
Hình như Lục Khả Duy thật sự tức giận với những chuyện anh làm hôm nay, lập tức nói: “Không cần, em muốn tự về.”
Tống Tử Tu kiên trì nói: “Nếu em thật sự tức giận thì anh sẽ đưa em về đến tận cửa thôi chứ tuyệt đối không bước vào nhà. Để em về một mình, anh thật sự rất lo lắng.”
Cuối cùng cả hai người đều lùi một bước, Tống Tử Tu coi như giữ lời, đưa Lục Khả Duy đến cửa rồi về.
Tối đó khi nằm một mình trên giường, Lục Khả Duy lại nghĩ, chuyện gần gũi giữa hai người yêu nhau là chuyện bình thường, cô cũng hiểu rất rõ. Khi mà hiện giờ quan hệ nam nữ ngày càng trở nên thoải mái, Tống Tử Tu lại có thể chờ lâu như vậy không tiến thêm bước nữa với cô, thật ra đã là tôn trọng cô rồi, có lẽ cô cũng hơi làm cao quá thì phải.