Vân Cảnh nhận lấy thẻ phòng, cảm kích ôm lấy cô bạn: "Lâm Lâm, mình biết mình rất ngu ngốc. Nhưng mình đã gò bó trong khuôn phép hai mươi bốn năm, đổi lại ông trời đối xử với mình như thế này —— Cho nên, lần này hãy để mình điên cuồng một lần đi!"
Triệu Nhã Lâm đồng cảm với cô bạn, vỗ về cô: "Đi đi! Mình đã an bài mọi chuyện, chỉ cần cậu ra đúng giờ, sẽ không có vấn đề gì cả."
"Cám ơn cậu, bạn yêu!"
Vân Cảnh đi lên tầng mười sáu, tìm một căn phòng đã định sẵn rồi quẹt thẻ vào.
Bên cạnh cô là căn phòng mà Cố Bắc Mộ sẽ ở tối nay, thẻ phòng dự bị cô đang cầm trong tay.
Trời còn sớm, cô vừa chờ vừa hồi hộp, nên vào nhà tắm rửa sạch sẽ.
Không biết qua bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy bên cạnh có tiếng mở cửa và giọng nói cung kính của một nam nhân, tai cô lập tức vểnh lên, biết đó là Cố Bắc Mộ trở về phòng.
Nhìn vào điện thoại di động, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến thời gian đã định, cô đứng trước gương ngây người nhìn mình.
Ánh đèn trên cao chiếu rọi, người phụ nữ trong gương. Khuôn mặt hoàn mỹ, vầng trán đầy đặn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đẹp trong veo, mũi cao thanh tú, hàm dưới nhỏ nhắn nhưng không cho người ta cảm giác mặt dùi, khắp nơi đều lộ ra ngọt ngào động lòng người.
Đứng không biết bao lâu, lông mi như cánh bướm của cô run lên rồi rơi xuống. Lông mày của cô hơi cau lại, hít sâu một hơi, nhìn thời gian trên điện thoại rồi kiên quyết mở cửa đi ra ngoài.
Đèn đỏ của camera hành lang mờ đi, cô bình tĩnh bước sang phòng bên cạnh. Sau khi thẻ phòng "rơi" xuống, cô nhẹ nhàng mở cửa.
Căn phòng tối đen như mực, cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Không khí tràn ngập mùi thơm đặc trưng của một căn phòng khách sạn, và ... thoang thoảng mùi rượu.
Vân Cảnh nhíu mày nghi hoặc, rõ ràng Cô Bắc Mộ không uống nhiều, tại sao trong phòng vẫn có mùi rượu?
Sau khi mắt thích nghi với bóng tối, cô có thể mơ hồ nhìn thấy những hình ảnh xung quanh, cô tiếp tục nhẹ nhàng đi vào trong cho đến khi dừng lại trước chiếc giường lớn.
Trên giường, một bóng người mảnh mai nhấp nhô nằm úp, lắng nghe kỹ, hơi thở nặng nề của nam nhân dường như hơi khó khăn.
Nhịp tim Vân Cảnh tăng nhanh và vỏ não bị thắt lại, cô thở sâu và tiến đến giường, khi tay sắp chạm đến vai nam nhân kia. Cô chợt nghe thấy một âm thanh uy hϊếp và thắt chặt trong không gian im lặng: “Cô là ai?”
Có lẽ là thuốc đã phát huy tác dụng. Mặc dù giọng nói của anh ta có vẻ hơi mạnh mẽ, nhưng anh ta đang thở hồng hộc, tim của Vân Cảnh nhảy dựng lên và cô xém chút nữa vì sợ hãi mà quay người bỏ chạy.
Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt trong bóng tối, ánh sáng quá mờ, không thấy rõ nét mặt. Nhưng trong bóng tối, cô có thể cảm nhận được đó là một khuôn mặt tuấn tú và quý phái, ngay cả hơi thở toàn thân đều khô khốc, men rượu làm anh ta trở nên quyến rũ.
Cậu chủ thứ hai của Cố thị hiền lành và khiêm tốn như một quý ông.
Sau cơn hoảng loạn, lý trí chiếm ưu thế, cô tự nhủ với mình cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ sẽ hối hận suốt đời - Cô nghiến răng một cái, cởi áo choàng tắm của khách sạn, và trèo lên giường lớn mà không hề suy nghĩ.