Chương 8: Khăn lụa

Là thư ký, cô có rất nhiều việc để làm nên không thể cứ ngồi trên ghế nghe đi nghe lại đoạn ghi âm để chuyển thành văn bản, mãi cho đến khi tan sở, cuối cùng cô cũng tóm tắt toàn bộ nội dung bên trong vào máy vi tính xách tay.

Nói cách khác, dường như cô đã nghe giọng nói của anh cả ngày.

"Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."

Cô có chút hoảng hốt ngẩng đầu lên, tự hỏi không phải mình đã ghi chép xong toàn bộ lịch trình rồi sao, sao giọng nói của tổng giám đốc vẫn cứ văng vẳng bên tai vậy...

"Khải Nguyên." Một bàn tay giơ giơ trước mặt cô: "Tỉnh lại đi, cô đang ngủ gật sao?"

Duẫn Khải Nguyên giật mình tỉnh giấc, vội vàng đứng lên.

"Tổng giám đốc, tổng giám đốc!"

Vậy mà cô lại bị đoạn ghi âm đó làm cho hỗn độn?

"Ngày đầu tiên đi làm mệt mỏi lắm hả? Không thì cô cứ về trước đi, tôi tự về là được rồi."

"Không, tôi không có ngủ gật." Cô vội vàng đứng ngay ngắn: "Tôi đang rất tỉnh táo, tôi chỉ là, chỉ là...Xin hỏi tổng giám đốc có việc gì dặn dò?"

Trong cơn hoảng loạn không tìm được lý do, cô buộc lòng phải chuyển sang chuyện khác.

"Tối nay phải tham gia buổi tiệc cuối năm, cô quên rồi sao?"

"Tiệc cuối năm?" Cô vội nhìn vào ghi chép: "Đúng rồi, có tiệc cuối năm." Vậy mà cô lại quên!

"Có vẻ như bây giờ tôi giống thư ký của cô hơn?" Tử Thâm Gia cúi chào cô: "Sếp Duẫn, chúng ta đi dự tiệc cuối năm thôi."

Muốn cô tổn thọ sao?

"Không, tổng giám đốc không nên như vậy." Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Duẫn Khải Nguyên vội vã khom ngươi, lưng còn cong hơn cả anh: "Tôi chắc chắn sẽ cõng hết toàn bộ lịch trình tiếp theo lên lưng."

"Ha!" Từ Thâm Gia cười, đưa tay nâng cái cằm xinh xắn, cùng mới sắc mặt tái nhợt: "Đùa chút thôi, không nên coi là thật."

Không biết có phải ảo giác không, lúc Từ Thâm Gia rời đi, hình như ngón tay có sờ cằm cô...

Chắc không cẩn thận đυ.ng trúng? Cô nghĩ vậy.

Không còn nhiều thời gian, đã đến giờ tan sở, chắc chắn trên đường sẽ kẹt xe, Duẫn Khải Nguyên nhanh chóng gác lại nghi vấn qua một bên, dọn dẹp lại bàn làm việc, cầm túi chạy theo.

"Áo khoác." Từ Thâm Gia nhắc nhở.

"Được." Duẫn Khải Nguyên vội vã xoay người đi lấy cái áo khoác đen trên ghế dựa.

Thật sự lăn xăn.

Từ Thâm Gia nhìn thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của cô, càng ngày càng thấy cô giống với hình ảnh của Lương Kiều Đình.

Đi đến quầy lễ tân, Từ Thâm Gia đột nhiên quay đầu lại hỏi Trịnh Băng Đồng: "Có khăn lụa không?"

"Khăn lụa? Không có."

"Cho tôi mượn cái trên cổ cô, mua cái mới rồi ghi vào sổ sách."

Mua khăn mới rồi ghi vào sổ sách?

Trịnh Băng Đồng cười vui vẻ.

"Được!" Cô ấy lập tức cởi chiếc khăn lụa đưa cho Từ Thâm Gia: "Nhưng tổng giám đốc cần khăn lụa để làm gì?"

"Gói quà."

"Tổng giám đốc thích nói đùa thật."

Từ Thâm Gia vẫy tay, đi tới trước thang máy, nhấn nút xuống, lúc thang máy xuống, Duẫn Khải Nguyên mới chậm rãi đi tới.

Cô đi được nửa đường thì phát hiện quên điện thoại di động nên đã vội vàng chạy về lấy.

Ngày đầu tiên đi làm thật sự như một mớ hỗn độn, cô hy vọng ngày mai sẽ không gặp phải những chuyện này nữa.

Bước vào thang máy, đi xuống bãi đỗ xe, Từ Thâm Gia ném chìa khóa xe cho cô, Duẫn Khải Nguyên phản ứng không kịp, chìa khóa rơi xuống đất.

Duẫn Khải Nguyên cảm thấy lạnh sống lưng.

Chìa khóa Bentley bịp móp, nếu gãy, không biết một tháng lương của cô có đủ để bồi thường không?

Thấy cô không chụp được chìa khóa, anh nhíu mày.

"Phản xạ của cô không tốt?"

"Đúng...Không được tốt."

"Thần kinh vận động thì sao?"

"Bình thường."

"Chạy một trăm mét mất mấy giây?"

"Mười sáu."

"Nhiều thật." Anh thì thầm.

Kiều Đình chạy một trăm mét trong mười một giây, anh còn tưởng rằng Khải Nguyên cũng không kém.

Vẻ mặt anh đang thất vọng sao?

Anh hi vọng thư ký của mình chạy nhanh?

Tại sao?

Thư ký chứ đâu phải tuyển thủ điền kinh, tại sao phải chạy nhanh?

"Nhưng sức khỏe của tôi rất tốt." Cô muốn vớt vát một chút điểm số.

"Biết lái xe không?" Từ Thâm Gia đổi chủ đề.

"Biết..." Nhưng muốn cô lái chiếc Bentley sừng sững trước mặt mình?

Sợ rằng cô còn không có sức để đạp ga.

"Lên xe."

"Nhưng tổng giám đốc, xe này...Anh không có chiếc xe nào bình thường hơn sao?"

"Cô muốn lái Porsche?"

"..." Không có ai nói Porsche là bình thường hết? Không có Toyota hay Nissan sao?

"Đừng lề mề, hôm nay chúng ta có tới hai buổi tiệc rượu cuối năm lận đó." Anh nhìn đồng hồ: "Nhanh lên một chút."

Duẫn Khải Nguyên bước vào chỗ điều khiển với quyết tâm cứng rắn như lên giá treo cổ.

Đột nhiên, cửa xe bên cạnh mở ra, Từ Thâm Gia ngồi vào.

"Tổng giám đốc, không phải anh nên ngồi ở ghế sau sao?"

Cô nhớ rất rõ những nguyên tắc khi ngồi xe, vị trí đầu não là ghế bên phải ở hàng ghế sau.

"Tôi ngồi đâu cũng phải nghe theo chỉ dẫn của cô à?" Từ Thâm Gia hơi nhướng lông mày.

"Không, tôi không có ý đó."

"Đùa thôi."

Biểu cảm của anh không giống như đang nói đùa gì hết!

Duẫn Khải Nguyên thầm oán giận.

"Qua đây." Từ Thâm Gia làm động tác hạ đầu của cô xuống.

Duẫn Khải Nguyên buồn bực cúi nửa người xuống.

Một cái khăn lụa được quấn quanh cổ cô.

"Đây là."

"Quần áo của cô quá đơn giản, không thích hợp để tham gia tiệc cuối năm."

Chiếc khăn lụa của Trịnh Băng Đồng có nền trắng với họa tiết hoa thược dược đa dạng, phối với màu đỏ vô cùng bắt mắt, được phối với bộ quần áo đen trắng ảm đạm sẽ tăng thêm sự sống động và xinh đẹp.

Ngón tay của anh vô tình lướt qua cổ cô khiến l*иg ngực Duẫn Khải Nguyên trở nên căng thẳng.

"Tổng giám đốc, tôi tự làm được rồi."

Cô ra hiệu đón lấy khăn lụa.

"Đừng lộn xộn." Từ Thâm Gia xua cái tay nhỏ bé phiền phức ra.

Thỉnh thoảng ngón tay thon dài cũng lướt qua da thịt cổ nhạy cảm, đặc biệt là ở nơi có động mạch khiến người ta cảm thấy căng thẳng, tim đập liên hồi, toàn thân nóng bừng.

Hơn nữa khi khuôn mặt tuấn tú đó sát lại gần khiến cô không biết nên nhìn vào đâu, chỉ có thể luống cuống liếc nhìn xung quanh, không dám phóng đại các ngũ quan trên khuôn mặt, chỉ sợ toàn bộ tâm trí sẽ bị hút đi mất.

Mặc dù chưa đến một phút, Duẫn Khải Nguyên lại thấy nó dài như một thế kỷ.

"Được rồi, đi thôi."

Từ Thâm Gia bỏ tay xuống, Duẫn Khải Nguyên mới dám hít một hơi thật sâu để lấp đầy oxy cho lá phổi xẹp của mình.

Từ Thâm Gia thảnh thơi đẩy lưng ghế ra sau, thắt dây an toàn.

Nhìn Duẫn Khải Nguyên nắm chặt vô lăng, dáng vẻ như sắp có tai vạ đến nơi, Từ Thâm Gia không nhịn được thói trêu ghẹo: "Thư ký, lái cho tốt, đừng gây tai nạn nhé."

Anh đúng là người cố chấp thích bắt nạt người khác.

Tổng giám đốc, đừng tạo áp lực cho tôi!

Duẫn Khải Nguyên gào thét trong lòng.