"Ồ..." Bà Lăng vừa lắc đầu vừa cười. Anh đang muốn đối đầu với bà ta sao? Không biết tự lượng sức.
"Mẹ cũng có thể thông báo với bệnh viện, sau đó... con và Tiểu Tuyết sẽ không bao giờ gặp được bà ta nữa."
Bà ta thật sự muốn nhìn xem tác dụng của việc rút ống thở hay là tác dụng của việc rút nguồn điện nhanh hơn.
Bàn tay đang bấm số điện thoại của Lăng Tử Thành dừng lại, bà ta muốn gϊếŧ mẹ của anh và Tuyết Nhi?
Không gọi điện thoại nữa? Vừa rồi biết thức thời một chút thì đã tốt hơn bao nhiêu. Bà Lăng sửa sang lại quần áo, sau đó thản nhiên đi về hướng bục chủ trì một cách đắc ý.
"Chào mọi người!" Bà Lăng đứng trên bục chủ trì nói, mọi người ở dưới sân khấu đều tập trung về phía đó: "Cảm ơn mọi người đã nể mặt đến tham gia tiệc sinh nhật của con gái tôi. Vào giờ khắc vui vẻ này, tôi còn có một chuyện muốn tuyên bố với mọi người."
Mọi người phía dưới "ồ" lên. Còn có chuyện gì? Là chuyện buồn hay chuyện vui?
Lăng Tử Thành bất lực nhắm hai mắt lại, điện thoại trong tay anh rơi xuống thảm cỏ.
"Chuyện này chính là nhà họ Lăng chúng tôi đã hứa hôn với nhà họ Lạc, ít ngày nữa con gái Tiểu Tuyết của tôi sẽ thành hôn với cậu chủ của nhà họ Lạc."
Kết hôn với nhà họ Lạc? Vậy thì gia thế của nhà họ Lăng sau này không phải càng mạnh sao? Dù sao thì ai cũng muốn lôi kéo quan hệ với nhà họ Lạc vừa có bối cảnh vừa có tài lực rất mạnh.
"Chúc mừng bà Lăng!"
"Bà Lăng, chuyện vui nha!"
"Chúc mừng cô Lăng!"
...
Bà Lăng có thể nghe được những tiếng chúc mừng từ dưới sân khấu truyền lên.
"Cảm ơn mọi người! Cảm ơn mọi người! Những lời chúc phúc của mọi người chúng tôi đều nhận được rồi. Ngày thành hôn mọi người nhất định phải đến tham dự đó! Tối nay có chỗ nào thiết đãi chưa được chu toàn mong mọi người bỏ qua cho. Cuối cùng, hy vọng mọi người đều vui vẻ!" Bà Lăng đứng trên bục chủ trì vô cùng vui sướиɠ.
Mà khi nghe được những lời này của bà Lăng, gương mặt của Lăng Tuyết Nhi ở trung tâm đài phun nước dường như không có biểu cảm gì.
Chuyện cô muốn làm nhất bây giờ là hỏi Tử Thành cho rõ ràng xem anh có biết chuyện này hay không, anh có tán thành chuyện này hay không.
Mẹ cô còn đang nằm trong bệnh viện, cô cũng rất muốn hỏi mẹ mình cô nên làm gì bây giờ.
Cô đứng dậy từ chiếc ghế của đàn dương cầm, đi từng bước một về phía Lăng Tử Thành.
Dọc đường đi, có nhiều loại âm thanh không ngừng vang lên bên tai cô.
"Cô Lăng, chúc mừng chúc mừng!"
"Cô Lăng, sau này mong cô chiếu cố chúng tôi nhiều hơn!"
...
Lăng Tuyết Nhi không trả lời bất kỳ ai trong số bọn họ.
Thật đúng là người đẹp lạnh lùng, sao ai nói gì cũng không trả lời? Tốt xấu gì cũng nên gật đầu một cái chứ! Chẳng lẽ gắp gả vào nhà họ Lạc cho nên không coi ai ra gì như vậy sao? Những người xung quanh không ngừng oán thầm.
"A Thành." Tuyết Nhi đi đến phía sau Lăng Tử Thành, gọi anh.
Nghe thấy giọng nói này, tâm trạng vô cùng lo lắng của Lăng Tử Thành dường như đột nhiên trở nên thoải mái, bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Anh đồng ý em gả cho nhà họ Lạc sao?" Tuyết Nhi hỏi.
Không đồng ý! Không bao giờ đồng ý! Trái tim Lăng Tử Thành nổi sóng, nhưng anh không nói gì, bây giờ anh không làm được điều gì cả.
"Anh không nói gì có phải là ngầm thừa nhận hay không?" Tuyết Nhi hỏi tiếp, trái tim cô bắt đầu âm ỉ đau.
Lăng Tử Thành mở mắt, xoay người lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh khiết của Lăng Tuyết Nhi. Đôi mắt trong veo của cô như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh, khiến anh không dám nhìn thẳng.
"Tuyết Nhi, cho anh thêm thời gian, được không?" Một lúc lâu sau, Lăng Tử Thành hỏi với ánh mắt rối rắm.
Anh hy vọng có đủ thời gian để chứng minh rằng bọn họ không phải anh em, sau đó đón mẹ ra khỏi bệnh viện, anh cũng còn phải đi tìm hiểu rõ ràng một số điểm đáng ngờ khác.
Nước mắt nóng hổi nhanh chóng chảy dài trên khuôn mặt Lăng Tuyết Nhi.
Thì ra cảm giác bị người mình thích từ chối là như thế này, đau đến nát lòng.
Thì ra lúc anh từ chối cô sẽ im lặng, sẽ yêu cầu cần thời gian hoặc không gian.
Thì ra tình cảm thanh mai trúc mã cũng không thể đại diện cho việc hai người sẽ đến được với nhau.
"Em biết rồi." Lăng Tuyết Nhi nghẹn ngào nói, nước mắt trào ra càng mãnh liệt.
Tuyết Nhi luôn rất kiên cường, thế nhưng bây giờ cô khóc rồi. Lăng Tử Thành bối rối nắm lấy tay của Tuyết Nhi...