Lăng Tuyết Nhi nhẹ nhàng bước đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy bàn tay đã cùng cô đệm đàn dương cầm vô số lần trên giường kia, tư vị chua xót tràn ngập xoang mũi, Lăng Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu, nỗ lực không cho nước mắt lại rơi xuống.
"Anh Thành." Lăng Tuyết Nhi nhẹ nhàng kêu lên, Lăng Tử Thành trên giường không hề động đậy.
"Em đến rồi đây, anh Thành." Lăng Tuyết Nhi tiếp tục nói, trong phòng bệnh thật im lặng, Lăng Tử Thành nằm ở kia cũng thật im lặng.
Im lặng đến nỗi làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, nước mắt vẫn là không kìm được rơi xuống, rơi xuống tay Lăng Tử Thành.
Lăng Tuyết Nhi khống chế không được run rẩy khóc, yết hầu nghẹn ngào, rốt cuộc nói không ra lời.
Bước ngoặt hai mươi tuổi này, thật sự là chuyển biến rất gập ghềnh, nếu biết trước như thế này, Lăng Tuyết Nhi tình nguyện mãi dừng lại ở lúc trước tuổi hai mươi, không cần chờ đợi nó đến như vậy.
Mấy ngày này trôi qua thật sự rất mệt mỏi.
Lăng Tuyết Nhi mệt nhọc cả ngày, thân thể rất là mệt mỏi, ở khoảnh khắc nước mắt trào ra này cô cảm thấy thật yếu ớt, cô rất muốn Lăng Tử Thành hiện tại tỉnh dậy, nói với cô: " Tuyết Nhi, anh không sao, em đừng khổ sở."
Sau đó, cô ấy có thể yên tâm ngủ, ngày hôm sau thức dậy và quên đi tất cả những điều mà cô ấy khó có thể chịu đựng được.
Coi như chúng chưa từng xảy ra, quên hết đi.
"Anh tỉnh dậy đi, được không?" Từ trong cổ họng Lăng Tuyết Nhi gian nan nói ra vài lời này, thanh âm nghẹn ngào, đến chính mình cũng nghe không rõ mình nói cái gì.
Cô sợ Lăng Tử Thành cùng cô giống nhau, căn bản không có nghe rõ những gì cô đang nói, vì thế cô không ngừng dùng thanh âm nghẹn ngào nói: " Tử Thành, anh tỉnh dậy đi, được không? Anh có thể, anh tỉnh dậy đi, được không? Anh tỉnh dậy đi..."
Thanh âm của cô dần dần nhỏ đi, không tiếng động bị che phủ vào trong tiếng khóc.
Cô không kiên cường được như cô nghĩ, nhất là ở trước mặt Lăng Tử Thành, anh ấy vẫn luôn là toàn bộ chỗ dựa vững chắc của cô, ở trước mặt anh ấy, cô hoàn toàn không phải lo lắng gì cả.
Nếu có thể, cô tình nguyện người nằm trên giường là cô, chứ không phải Lăng Tử Thành.
Nói như vậy, Lăng Tử Thành nhất định sẽ không vô dụng giống như cô, Lăng Tử Thành nhất định có biện pháp, làm rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa nghĩ biện pháp cứu cô.
Hiện tại cô nên làm gì bây giờ? Cô không biết Lăng Tử Thành là bị làm sao, cô không biết làm như thế nào mới có thể khiến Lăng Tử Thành từ trên giường tỉnh dậy.
Lăng Tuyết Nhi xoa xoa nước mắt, bắt đầu cố gắng bình phục tâm trạng của mình.
Dần dần, tiếng nức nở dừng lại, sau đó cô hắng giọng nói một cách bình tĩnh nhất có thể: " Anh Thành, không sao cả, hiện tại anh không thể ngồi dậy, nhưng em tin tưởng anh sẽ cố gắng, rồi có một ngày anh sẽ ngồi dậy được."
Cô không hề ngồi không, im lặng ngồi bên giường, bắt đầu xoa bóp tay Lăng Tử Thành, trước kia cô nghe nói, thường xuyên xoa bóp cho người bệnh tê liệt, có thể trợ giúp tuần hoàn máu.
Lăng Tử Thành nằm ở nơi này vẫn luôn không thể nhúc nhích, hẳn là cũng rất là khó chịu? Lăng Tuyết Nhi nhìn Lăng Tử Thành đã hoàn toàn thay đổi, đau lòng nghĩ.
"Cô chủ, chúng ta cần phải trở về." Ngoài cửa, tài xế thúc giục Lăng Tuyết Nhi rời đi.
Đều do cô, lãng phí thiệt nhiều thời gian để khóc nên cô mới xoa bóp được có một lúc.
"Em phải đi rồi, có thời gian rảnh em sẽ lại đến thăm anh, có được không? Hy vọng lúc em quay lại, anh đã tỉnh lại, ngồi ở đầu giường cười với em, anh biết không, nụ cười của anh luôn thật ấm áp."
Lăng Tuyết Nhi tưởng tượng, khuôn mặt quen thuộc kia nở ra nụ cười ấm áp, lại nhìn Lăng Tử Thành trên giường, sự thật tàn khốc lại khiến cô cảm thấy lạnh như vậy.