Chương 4: Tiệc sinh nhật (4)

Trong lúc xúc động, Lăng Tuyết Nhi thốt ra ba tiếng kia, trước đó cô cũng không dự định làm vậy. Sau khi nói xong cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ và thất thố, cô nói vậy có phải sẽ làm xáo trộn sắp xếp của Tử Thành không? Có phải cô đã quá nóng vội rồi không?

Mặt Lăng Tuyết Nhi đột nhiên đỏ bừng lên.

Lăng Tử Thành thấy dáng vẻ ngại ngùng của Lăng Tuyết Nhi thì đột nhiên cảm thấy buồn bực trong lòng. Sao anh lại có thể để cô chịu tủi thân như vậy chứ? Rõ ràng đã sắp xếp xong hết rồi, anh muốn tỏ tình và cầu hôn cô như một người đàn ông đích thực, nhưng bây giờ anh được coi là gì đây? Không giống một người đàn ông một chút nào.

Cầu hôn cô như một người đàn ông đi! Tựa như có một giọng nói đang kêu gào bên tai Lăng Tử Thành. Anh hơi mở miệng, cảm thấy dường như câu nói đó đã treo ngay khóe miệng thì di động trong túi rung lên, lý trí lại chiến thắng xúc động một lần nữa.

Ai lại tìm anh vào lúc này chứ? Lăng Tử Thành bất đắc dĩ rút đi động từ trong túi ra, nghe điện thoại một cách lịch sự: "Alo?"

A Thành đang nghe điện thoại, có chuyện gì rất quan trọng sao? Vì sao không cầu hôn xong rồi gọi lại? Lăng Tuyết Nhi nhíu mày.

"Còn chưa tuyên bố nội dung ở tờ giấy trong tay con sao? Con đang chờ mẹ cầm bản báo cáo DNA đưa cho những vị khác có mặt đấy à?" Là Văn Hiểu Yến? Lăng Tử Thành sau khi nghe ra là ai thì quay đầu lại, nhìn thấy bà Lăng đang đứng ở phía xa xa cầm di động cười đắc ý với anh.

Đây chính là cái gọi là âm hồn bất tán sao? Đây là lần thứ hai bà ta uy hϊếp anh bằng bản báo cáo DNA đó rồi. Anh nhất định sẽ đi xét nghiệm lại DNA, anh và Tuyết Nhi không thể là anh em ruột được!

Lăng Tử Thành cảm thấy trong lòng càng lúc càng khó chịu. Anh run rẩy xòe tay, tờ giấy trong tay đã bị anh vò nhăn nhúm lại, anh dùng một tay mở tờ giấy ra.

A Thành đang làm gì vậy? Vừa rồi thì nghe điện thoại, bây giờ lại nhìn một tờ giấy. Trên tờ giấy đó viết cái gì? Dự cảm không tốt kia của Lăng Tuyết Nhi càng lúc càng mãnh liệt, sẽ không thật sự xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn đó chứ?

Lăng Tuyết Nhi mím chặt môi.

Sau khi Lăng Tử Thành đọc nội dung trên tờ giấy thì đột nhiên xiết chặt tay, trên gương mặt vốn đang dịu dàng xuất hiện nét tàn ác.

"Sao? Con không muốn tuyên bố à?" Giọng nói khiến người khác chán ghét của bà Lăng truyền đến từ điện thoại.

Lăng Tử Thành cúp điện thoại, lập tức đi xuống phía dưới.

"Tử Thành, anh đi đâu thế?" Nhìn thấy Lăng Tử Thành đột nhiên rời đi, trái tim của Lăng Tuyết Nhi lập tức rơi xuống đáy vực. Xem ra cái dự cảm kia của cô là thật, A Thành không phải chuẩn bị cầu hôn cô.

Lăng Tuyết Nhi cụp mắt, vô lực ngồi sụp xuống ghế của đàn dương cầm.

Trên khuôn mặt trong sáng của cô không có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó.

Pháo hoa trên đầu vẫn tiếp tục phô ra những màu sắc rực rỡ, mọi người phía dưới bắt đầu khe khẽ thảo luận, hoàng tử - cậu chủ nhà họ Lăng người là tức giận rồi sao? Xảy ra chuyện gì rồi? Công chúa ở phía trên dường như.... Đau lòng rồi... Hầy...

Lăng Tử Thành đi đến trước mặt bà Lăng, anh kìm nén lửa giận trong lòng mình, thấp giọng nói: "Bà đừng có quá đáng. Tôi không đồng ý, chuyện này không ai được phép công bố."

Tuyết Nhi là một tay anh nuôi lớn, Tuyết Nhi là của anh! Dựa vào đâu mà gả cho người khác một cách dễ dàng như vậy! Còn nữa, anh sẽ đến nhà họ Lạc để hủy hôn!

"Đau lòng sao?" Bà Lăng cười cười, giống như đã đoán được Lăng Tử Thành sẽ có phản ứng như thế này.

Những người khách ở xung quanh không hiểu chuyện gì nên cũng nhìn về hai mẹ con bọn họ đang đứng ở góc này.

Vì thế Bà Lăng làm bộ tận tình khuyên bảo, thấp giọng nói: "Con gái cần phải gả chồng, không đúng sao? Lẽ nào con muốn kết hôn với em gái ruột của mình sao? Nếu như vậy, người thân và bạn bè ở đây sẽ bị con dọa sợ đấy, nếu..."

"Vậy bà nói cho bọn họ biết là được." Lăng Tử Thành ngắt lời của bà ta, giọng nói bắt đầu có chút kích động: "Tóm lại tôi sẽ không tuyên bố chuyện này."

Chờ đến lúc có báo cáo xét nghiệm ADN thật, anh nhất định sẽ có biện pháp thay đổi chuyện này. Bà ta có bản lĩnh thì cứ làm ầm ĩ lên trước cũng được, chỉ cần Tuyết Nhi vẫn thuộc về anh là được.

"Được rồi! Đừng giận nữa!" Bà Lăng vỗ vai anh, ra vẻ quan tâm: "Vẫn là để người làm mẹ này đích thân lên tuyên bố tin này đi."

"..."

"Tôi bảo người bên trong tắt hết các thiết bị âm thanh." Lăng Tử Thành hất tay bà Lăng để trên vai mình, lấy di động ra chuẩn bị gọi điện.

"Ồ..." Bà Lăng vừa lắc đầu vừa cười. Anh muốn đối đầu với bà ta? Không biết tự lượng sức.