Lăng Tuyết Nhi nhìn một chút, chỉ sợ tờ giấy này, chỉ có mình có thể xem hiểu. Cô cười.
Lại tìm thêm một tờ giấy, Lăng Tuyết Nhi chăm chú viết lại phổ nhạc và ca từ chỉnh tề lên tờ giấy đó. Sau đó, cô cầm lên để bản thân thưởng thức.
Đột nhiên, cô nghĩ đến bài hát kia. Cô chỉ có phổ nhạc nhưng lại không có ca từ. Thế là, cô cầm bút lên, muốn điền ca từ cho bài « Yêu ».
Thế nhưng, cầm bút trong tay, ngòi bút dừng thật lâu trên giấy, cũng chỉ để lại một cái chấm tròn.
Cô không viết được.
Cảm hứng sáng tác cần phải có linh cảm. Cái gọi là linh cảm, thực ra chính là cảm xúc được thể hiện. Cô không muốn viết về những thứ mà cô dường như không có cảm giác.
Hay có thể nói, tình cảm của cô đối với Lăng Tử Thành đã biến chất rồi sao? Lăng Tuyết Nhi dứt khoát đặt bút xuống. Cho dù như thế nào, tạm thời cô vẫn chưa có linh cảm gì hết.
Thế là, cô bắt đầu đàn tấu bài « Yêu » , hết lần này đến lần khác. Cô muốn tìm ra một chút linh cảm, đàn đến ngón tay sưng tấy, ê ẩm.
Thật ra, khi còn bé cô đã có suy nghĩ từ bỏ việc học dương cầm, mỗi lần luyện đàn thực sự rất vất vả. Cô luyện đến mức cảm thấy ngón tay của mình đều sắp gãy hết rồi. Là Lăng Tử Thành hết lần này đến lần khác kiên nhẫn thuyết phục nên cô mới có thể kiên trì.
Sau này, cô phát hiện. Âm thanh của dương cầm có thể khiến nội tâm của cô yên tĩnh lại, có thể khiến tình cảm của cô biến hóa lên xuống theo âm nhạc. Đây là một chuyện rất thần kỳ. Cho nên, cô yêu âm nhạc, yêu dương cầm.
Bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn là Lăng Tử Thành đã tạo thành niềm đam mê này cho cô.
Cửa đột nhiên bị mở ra.
"Tuyết Nhi, ra xem nè. Tôi đã mua cho em điện thoại di động rồi đó." Tôn Tiểu Mai dạy gia sư tại nhà xong, quay trở về.
Lăng Tuyết Nhi quay đầu, Tôn Tiểu Mai đang lắc lư chiếc điện thoại di động trong tay, vui vẻ mỉm cười với cô.
"Tốt quá." Lăng Tuyết Nhi vừa đứng dậy, vừa xoa nắn mấy ngón tay cứng đờ của mình.
Tôn Tiểu Mai nhìn động tác của cô, không khỏi hỏi: "Em đàn cả một buổi chiều luôn sao?"
Tâm tình của cô không tốt sao? Cho nên cả buổi trưa đều tự giam mình ở phòng đàn?
Lăng Tuyết Nhi gật gật đầu, ngoại trừ đánh đàn, cô cũng không có sở thích gì khác. Dù sao, ngày mai cô mới đi làm, đánh đàn là một cách tốt để gϊếŧ thời gian.
"Trong nhà có TV mà, em có thể xem tivi. Hoặc là bình thường không phải em đều đi dạo phố sao? Ra ngoài làm spa gì đó?" Tôn Tiểu Mai nói, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Nếu như em cảm thấy buồn chán thì có thể đi ra ngoài. Tôi có thể cho em mượn tiền."
Dù sao tiền cũng có thể tìm tên soái ca kia tính toán.
Lăng Tuyết Nhi lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
Không phải cô chưa từng đi dạo phố. Mỗi lần ra ngoài đều huy động nhân lực, một đống vệ sĩ đi theo. Quan trọng nhất chính là cô không biết muốn mua cái gì cả. Dù sao, Lăng Tử Thành đã chuẩn bị tất cả mọi thứ trong nhà cho cô rồi.
Không thể trải nghiệm hứng thú tiêu tiền, cho nên sau này cho dù Lăng Tử Thành muốn cô ra ngoài, cô cũng chỉ ứng phó, tùy tiện đi một vòng rồi quay trở lại.
Tôn Tiểu Mai nhìn Lăng Tuyết Nhi, đột nhiên cảm thấy cô giống như Tiểu Long Nữ trong Cổ Mộ vậy, băng tuyết thanh lệ, nhưng cũng vô dục vô cầu.
Lăng Tử Thành nuôi lớn cô trong Cổ Mộ sao? Sao cô có thể không nhiễm khói lửa nhân gian như vậy...
"Tôi đã lưu số điện thoại của tôi ở bên trong rồi. Em có chuyện gì thì nhớ kỹ phải gọi cho tôi." Tôn Tiểu Mai đưa di động cho Lăng Tuyết Nhi.
Lăng Tuyết Nhi nhận lấy điện thoại, mỉm cười nói: "Cảm ơn."
"Đúng rồi, tôi có tải cho em mấy cái trò chơi, để tôi dạy em chơi, đến đây nào!" Tôn Tiểu Mai kéo ghế sa lon cho Lăng Tuyết Nhi ngồi xuống,:"Sau khi em tan làm, chơi trò chơi xem như cũng có chút niềm vui ha."
Cô ấy cũng không tin, Lăng Tuyết Nhi tuổi còn quá trẻ lại không có chút tính tình trẻ con nào. Cô ấy nhất định phải cố gắng đào móc ra hình tượng quần chúng yêu thích đã bị mai một trong nội tâm của Lăng Tuyết Nhi. Sau đó, cô ấy sẽ cố gắng giúp đỡ Lăng Tuyết Nhi đem nó phát dương quang đại.