Lạc Dật Long nhắm mắt lại, như thể vẫn cảm nhận được ánh mắt của “đứa bé tò mò” ở bên chiếc ghế bên cạnh đang nhìn về phía anh ta.
Chưa bao giờ có người phụ nữ nào khiến cho anh ta có ý nghĩ mãnh liệt như vậy, muốn nằm ở đây cùng với cô ấy.
Sau bao nhiêu năm ghế tắm nắng trống trải, rốt cuộc anh ta cũng tìm được một người nằm trên đó, nhưng cô đã đi rồi.
Là anh ta sai rồi sao? Đối xử với cô như vậy? Vậy, phải đối xử với người phụ nữ kia như thế nào? Xe cũng không cần, nhà cũng không cần… Chẳng phải phụ nữ trước kia của anh ta đều muốn những thứ này sao?
Bây giờ thì tốt rồi, để lại anh ta cô đơn một mình nằm ở đây.
Trong lòng trống rỗng…
Còn không bằng lấy lợi thế ông lão kia và nhà họ Lăng ra uy hϊếp cô ở đây nằm cùng anh ta thêm hai ngày nữa, tuy rằng anh ta đang tương kế tựu kế, muốn nhìn xem rốt cuộc Lăng Tuyết Nhi có phải gián điệp hay không.
Suy cho cùng cũng là gia nghiệp của ông, không thể nào mất cảnh giác được…
…
Lăng Tuyết Nhi xuống xe tại một cửa hàng tiện lợi trên phố Đại Hưng.
“Quay về đi, giúp tôi cám ơn cậu chủ Lạc nhé.” Sau khi Lăng Tuyết Nhi xuống xe, cô nói với tài xế, cô muốn tự mình đi hết đoạn đường còn lại, không muốn người lái xe biết địa điểm đến của mình.
Tài xế gật gật đầu, lái xe đi.
Nhìn xe đi xa, đột nhiên Lăng Tuyết Nhi cảm thấy bản thân giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong l*иg sắt đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng được tự do. Cô thật sự rất muốn cảm ơn Lạc Dật Long đã thả cô ra, cho cô tự do.
Cô sờ sờ một trăm đồng tiền trong túi, may là nó vẫn còn.
Cô nhìn nhìn khắp nơi dựa vào ký ức của mình, từ từ đi đến tiểu khu trong trí nhớ.
“Xin chào! Cô ơi, cho hỏi cô tìm ai?” Ký ức của cô thật đáng tin cậy, quả thật tìm được tiểu khu mà cô muốn tìm, chỉ là lại bị bảo vệ ngăn ngoài cửa tiểu khu.
“Tôi tìm Tôn Tiểu Mai, cô ấy sống ở tầng mười của tòa nhà thứ hai.” Thật may mắn là Lăng Tuyết Nhi nhớ rõ mọi chuyện.
“Được rồi. Mời cô đăng ký thông tin của mình, chúng tôi sẽ giúp cô liên hệ với chủ sở hữu.” Bảo vệ đưa cho cô một cái sổ đăng ký.
Lăng Tuyết Nhi nhận lấy sổ đăng ký, bắt đầu điền tên họ của chính mình, số căn cước và thông tin liên lạc của cô. Sau đó cô mới phát hiện ra rằng khi cô ra khỏi nhà họ Lạc, cô thậm chí không mang theo giấy tờ tùy thân.
Cô đành phải điền số thẻ căn cước theo trí nhớ của mình, nhưng mà không biết nếu cô tìm công việc gì đó, không biết có cần phải dùng đến chứng minh nhân dân hay không.
Cô cần phải có việc làm mà không phải sao? Lăng Tuyết Nhi mím môi, nhưng mà làm cách nào cô lấy được thẻ căn cước? Cô không có điện thoại, cũng không biết phương thức liên hệ của Lạc Dật Long…
“Điền xong rồi.” Lăng Tuyết Nhi đưa sổ đăng ký cho bảo vệ.
“Rất xin lỗi, cô Lăng đúng không? Chủ sở hữu không có ở nhà, cô có thể quay lại sau, hoặc là liên lạc với chủ sở hữu, nếu được chủ sở hữu cho phép chúng tôi mới có thể để cô đi vào.” Bảo vệ nói xin lỗi với Lăng Tuyết Nhi.
Cô giáo không có ở nhà ư? Lăng Tuyết Nhi nhíu mày.
“Được rồi.” Lăng Tuyết Nhi trả lời.
Nhưng mà cô không còn chỗ nào để đi, cô không biết thông tin liên lạc của cô giáo, trước đây quản gia là người phụ trách việc liên lạc với cô giáo. Vì vậy, cô chỉ có thể ở đây ôm cây đợi thỏ chờ cô giáo quay về.
Cô nhìn thấy ở cửa tiểu khu có bồn hoa lớn, vì vậy cô đi đến bên cạnh bồn hoa ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa tiểu khu đến ngây ngây ngẩn ngẩn.
Nhưng mà nếu cô giáo của cô không ở nhà là vì đi du lịch thì… không phải cô sẽ hóa thạch ở chỗ này sao?
Lăng Tuyết Nhi bắt đầu có chút nôn nóng, nhưng sau đó cô lại an ủi chính mình, có lẽ cô giáo chỉ ra ngoài mua đồ thôi, hoặc là đi dạy một lớp, sẽ quay lại ngay thôi.
Nhưng mà, cô ngồi bên bồn hoa, đợi lâu cũng không thấy cô giáo quay về. Làn da mỏng manh của cô dưới ánh nắng nóng rực trực tiếp của mặt trời đã bắt đầu nóng lên.