Lăng Tuyết Nhi tò mò đi đến bên giường, mở bộ quần áo đã gấp ra, một bộ quần áo mặc nhà của phụ nữ sọc xanh đậm hiện ra trước mặt cô
Này... Cùng bộ quần áo trên người anh ta, không phải là đồ tình nhân sao?
Hèn gì lúc anh ta vừa vào có chút là lạ, thì ra là muốn cô cùng anh ta mặc đồ tình nhân? Thật đúng là... Ngây thơ!
Lăng Tuyết Nhi cười cười, lập tức lại lắc lắc đầu, không phải cứ mặc quần áo giống nhau thì chính là tình nhân. Cô, một người bởi vì lợi ích của gia tộc mà bị bán đứng, mà anh ta, một người vì danh phận vì gia tộc mà tạm thời bị quấn chung với cô trong cuộc hôn nhân này, như vậy hai người sao có thể gọi là tình nhân?
Nhưng mà, mặc thì mặc thôi, suy cho cùng thì chúng cũng phải thật hài hòa! Chú Ngô bây giờ vẫn bị giam giữ, hơn nữa không có hi vọng nhất, chính là Lạc Dật Long nổi điên lên sẽ đi càn quét gia nghiệp của Lăng Tử Thành.
Đây có phải là giá trị duy nhất cô còn lại với Lăng Tử Thành bây giờ?
Lăng Tuyết Nhi vào phòng tắm, cởϊ áσ ngủ trên người ra, các vết xanh tím trên người lập tức hiện ra. Lăng Tuyết Nhi có một chút kinh hãi, nhẹ nhàng chạm vào một trong những vết đỏ, hơi thở nóng bỏng và giọng nói thở dốc của Lạc Dật Long lại hiện lên trong đầu cô.
Lăng Tuyết Nhi nhắm mắt lại, và những hình ảnh đọng lại là hình ảnh bàn tay anh ta nhào nặn khắp người cô một cách không kiêng nể.
Không muốn nghĩ lại nữa, Lăng Tuyết Nhi bước vào bồn tắm nằm xuống, tất cả dấu vết đều bị nước nhấn chìm, cô không thể nhìn thấy.
"Cô Lăng, cô Lăng, cô có đó không? Cô vẫn ổn chứ?" Thím Hoàng thực gấp gáp gõ cửa phòng tắm.
Bất tri bất giác, Lăng Tuyết Nhi cũng không biết chính mình đã ngâm mình nửa tiếng đồng hồ. Nếu có thể, thật muốn ngâm mình ở nơi này vĩnh viễn không ra ngoài, Lăng Tuyết Nhi thở dài.
"Tôi đây, làm sao vậy?" Lăng Tuyết Nhi biết chính mình không thể vĩnh viễn ở nơi này, vì thế lớn tiếng trả lời thím Hoàng.
"À, cô Lăng không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, thím Hoàng còn tưởng rằng cô Lăng ngủ trong phòng tắm." Thím Hoàng lo lắng nói.
Mới vừa rời giường lại tiếp tục ngủ? Lại là trong phòng tắm, cô phải buồn ngủ cỡ nào mới ngủ được như thế.
"Tôi biết rồi, tôi lập tức đi ra." Lăng Tuyết Nhi nói.
"Tốt, cô Lăng, vậy thím Hoàng đi xuống trước, cô sớm đi ra đi, ngâm lâu đối với cơ thể cũng không tốt." Ngoài cửa, âm thanh của thím Hoàng biến mất.
Lăng Tuyết Nhi đứng dậy, mặc lại bộ quần áo ở nhà mà Lạc Dật Long đã mang đến, và sấy tóc khô một nửa trước khi rời phòng tắm.
Phòng ngủ ở lầu hai, khi Lăng Tuyết Nhi bước xuống cầu thang xoắn ốc, cô nhìn thấy Lạc Dật Long đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện điện thoại.
"Anh làm cái gì vậy?" Âm thanh thô bạo của Lạc Dật Long từ trên sô pha vọng lại: "Nếu anh ta xảy ra chuyện gì, các người đều đừng nghĩ sống!"
Lạc Dật Long ném di động ra ngoài, đυ.ng phải một chiếc bình cổ, chiếc bình vỡ và tạo ra một tiếng động lớn, bước chân xuống lầu của Lăng Tuyết Nhi dừng lại.
Trong phòng khách nhất thời thực im lặng, những người hầu gái đều cúi đầu đứng sang một bên, những mảnh vỡ của chiếc bình trên mặt đất không được cậu chủ sai bảo các cô cũng không dám đi dọn dẹp.
"Cô chết ở phòng tắm à? Như thế nào còn chưa xuống dưới?" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Dật Long mang vẻ không kiên nhẫn, đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, xoay người chuẩn bị lên lầu, thì thấy Lăng Tuyết Nhi đứng trên cầu thang.
Một giây trước Lạc Dật Long còn nhíu chặt mày, giây tiếp theo, chân mày nhanh chóng giãn ra.
Lăng Tuyết Nhi mới tắm rửa xong đứng trên cầu thang, gương mặt vẫn còn ướt và hồng hào sau khi tắm xong, mái tóc dài khô một nửa buông xõa tự nhiên, bộ quần áo màu xanh đậm khiến cô tạo cảm giác rất có cảm giác đồng điệu với anh ta, thiếu đi vài phần lạnh lùng của ngày hôm qua.