Nhìn xem, một người con gái ngoan ngoãn và biết nghe lời sẽ khiến người khác vô cùng hài lòng! Nhất là một người đẹp như vậy, thuần phục ở trong l*иg ngực của mình, cảm giác chinh phục của người đàn ông thúc đẩy bản năng tìиɧ ɖu͙© nguyên thủy nhất. Lạc Dật Long nhìn đôi môi ướŧ áŧ xinh đẹp ngay trước mặt, nơi cổ họng anh ta đột nhiên cảm thấy khô rát.
Anh ta cúi đầu, chậm rãi tiến tới gần đôi môi đỏ mọng kia.
Hình ảnh Lăng Tử Thành nhẹ nhàng hôn lên đôi môi bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí Lăng Tuyết Nhi. Ngay lúc Lạc Dật Long sắp chạm vào môi cô, cô bối rối đẩy anh ta ra.
Cô dám đẩy anh ta sao? Lạc Dật Long không hề phòng bị bị đẩy lui về phía sau một bước, trừng mắt tức giận nhìn về phía Lăng Tuyết Nhi.
Lăng Tuyết Nhi thở hổn hển, lúc này tim cô đang đập vô cùng mạnh.
"Cô làm cái gì vậy?" Lạc Dật Long thấp giọng quát lớn.
Lăng Tuyết Nhi biết mình sắp được gả cho Lạc Dật Long, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra việc nam nữ. Nhưng mà có ai hỏi qua cô một lần chưa? Hỏi xem cô có tự nguyện không.
Lăng phu nhân không đề cập tới, Lăng Tử Thành cũng không có hỏi qua, thậm chí, cô cũng không biết làm sao bản thân được đưa tới nhà họ Lạc, cũng không có ai hỏi rằng ai đã đưa cô đến nơi này. Cô chỉ nhớ rõ, sau khi nói chuyện với Lăng Tử Thành xong, cô trở lại phòng khách, uống một ly trà do người hầu mang đến, sau đó lập tức cảm thấy vô cùng buồn ngủ, mơ hồ nhớ ra sau đó hình như mình đã ngủ thϊếp đi.
Chỉ là lúc đó cô vừa mới khóc xong, cảm xúc kích động như vậy, theo lý thuyết, cô cũng không thể mệt mỏi nhanh như thế, chẳng lẽ là trong trà...
"Tôi hỏi cô, cô con mẹ nó làm cái gì?" Nhìn mỹ nhân lạnh lùng im lặng đứng ngây người như không hề nghe thấy mình, Lạc Dật Long tức đến run người.
Suy nghĩ Lăng Tuyết Nhi bị tiếng rống giận dữ quấy rầy.
"Tôi không muốn." Lăng Tuyết Nhi bình tĩnh nói.
"Cái gì?" Lạc Dật Long trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, này xem như là từ chối? Cô dám từ chối anh ta sao?
"Tôi nói, tôi không muốn." Lăng Tuyết Nhi trịnh trọng nói, một chữ rồi một chữ lặp lại ý của mình.
Đúng vậy, cô không muốn. Cô là con người, không phải một món hàng tảng đá, cô là có cảm tình! Dựa vào cái gì mà nói muốn lấy cô cô sẽ phải đáp ứng, hiện tại không muốn lấy cô nữa cô cũng chỉ có thể bị động chấp nhận.
"Lăng Tuyết Nhi! Cô là vợ của tôi đấy!" Lạc Dật Long trừng lớn đôi mắt nhấn mạnh, hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc.
Lăng Tuyết Nhi giống như không có nghe được những gì Lạc Dật Long nói, chậm rãi lặp đi lặp lại nói: "Tôi nói, tôi không muốn, anh không nghe được sao? Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không..."
Cô đột nhiên rơi vào một l*иg ngực ấm áp, môi bị lấp đầy, những lời nói dông dài còn chưa nói xong đã bị chặn lại, thế giới im lặng rồi!
Vừa rồi thật là ồn! Cái gì mà không tự nguyện, không nên có nhiều vấn đề như vậy. Lạc Dật Long hôn Lăng Tuyết Nhi trong vòng tay anh ta một cách mãnh liệt, anh ta muốn một cô gái, mà còn phải hỏi người ta có tự nguyện hay không sao?
Vừa rồi Lăng Tuyết Nhi bị hôn vô cùng thô bạo, không phản ứng kịp. Ý thức được bọn họ đang hôn môi, Lăng Tuyết Nhi lại bắt đầu dùng tay đẩy Lạc Dật Long, mà Lạc Dật Long ôm cô càng chặt hơn, khiến cô không cử động được.
Môi cô bị cắn mạnh, Lăng Tuyết Nhi bị đau khịt mũi hừ một tiếng, Lạc Dật Long cảm thấy mình đang có lợi thế thì tiến quân thần tốc, đầu lưỡi tàn sát bừa bãi trong khoang miệng cô.
Không cần! Anh Thành cũng chưa từng hôn cô như vậy!
Lăng Tuyết Nhi sợ hãi ra sức giãy dụa, nhưng Lạc Dật Long ôm thật sự rất chặt, mọi cố gắng của cô đều là đang uổng phí sức lực.