Chương 19
CHƯƠNG 19…( Cảnh báo có 16+ )
Toàn thân tôi trở lên mềm nhũn xụi lơ trong lòng chú, thân thể giống như bị điện giật, từng đợt từng đợt run rẩy đánh úp tôi khiến tôi chẳng thể nào phản kháng. Tôi hốt hoảng chạy loạn muốn tìm chỗ nấp, nhưng mỗi lần như thế đều bị chú nhanh chóng bắt được, càng mạnh mẽ trêu trọc chẳng cho tôi lấy một đường lui. Cách một lớp áo, bầu ngực tôi bị chú xoa nắn biến dạng thành đủ hình méo mó, lực đạo không quá nhẹ cũng không quá mạnh, vừa tầm đủ để để đánh thức ham muốn đang rục rịch muốn trỗi dậy trong ngƣời tôi, cảm giác khô nóng khó chịu kéo tới khiến tôi không kiềm chế được mà gọi tên chú, cầu xin tha thứ.
– Chú…
Tôi không thể chịu nổi nữa, tôi không thể ngăn chặn được những cảm xúc khoái lạc đang mỗi lúc một nhiều lên trong tôi, tôi không biết phải nên làm gì để chú dừng lại ngoài việc nói những câu lộn xộn. Tôi rõ ràng chỉ hôn chú một cái rất nhẹ để nịnh nọt người ấy nguôi giận giống như chú làm với tôi hôm ở cánh đồng cỏ lau, chứ không phải là do tôi cố tình khiến chú mất kiểm soát như bây giờ.Thần trí tôi lúc này đã dần trở nên mụ mị, hai tay lúc cũng chỉ biết bám vào bả vai của chú để giữ thăng bằng cho bản thân không bị ngã xuống, để mặc chú dẫn dắt đi từ cảm xúc này sang cảm xúc khác.
Vài phút sau đó, không còn cảm thấy bàn tay to lớ làm càn nơi bầu ngực, tôi thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm vì nghĩ rằng chú đã dừng lại. Nhưng chưa được mấy giây, từng chiếc cúc áo của tôi bị chú thành thạo tháo ra, vì là cúc bấm nên trong không gian im lặng, tiếng phựt phựt ấy phát ra càng khiến tôi thêm sợ hãi, khó nhọc lên tiếng ngăn lại.
– Chú….dừng lại đi…đây là bệnh viện..
Thế nhưng mặc cho tôi cầu xin, chú vẫn không có ý định dừng lại, thậm chí bàn tay còn lần mò cởi khuy áo ngực của tôi xuống, giọng khàn khàn đáp trả.
– Đừng sợ…bác sĩ họ đi nghỉ trưa họp giao ban hết rồi, không có ai vào đây được đâu…( thở từng hơi nóng lên da thịt tôi, chú lại lên tiếng )…Vũ, thả lòng người ra đi…
Tôi nghe theo lời chú gạt đi nỗi thấp thỏm lo âu trong lòng, thế nhưng cả người lại chẳng thể nào thả lỏng được, ánh mắt không ngừng lén nhìn về phía cửa chỉ sợ nó bất thình lình đƣợc đẩy ra bởi ai đó. Tôi run sợ theo từng sự tiếp xúc thân mật của chú, suy cho cùng là tôi vẫn bị ám ảnh bởi những kí ức kinh hoàng của ngày hôm ấy khi bị đám thằng Tiến luân phiên nhau chà đạp. Chúng nó cũng làm với tôi giống như chú lúc này, nhưng là thô lỗ, là cưỡng ép chứ không phải như chú của tôi, nhẹ nhàng , nâng niu từng tấc da thịt tôi như một báu vật.
Đột nhiên phía bầu ngực bị môi chú ngậm lấy cắи ʍút̼, cảm giác kí©h thí©ɧ chạy lên đại não khiến tôi chỉ biết cong người lên run rẩy, môi mặc dù đã cắn chặt lại nhưng vẫn không thể ngăn cản đƣợc tiếng rên nỉ non trong cổ họng. Tôi không biết làʍ t̠ìиɦ, tôi không biết phải hôn đáp trả chú như thế nào, tôi cũng không có nhắm mắt lại hưởng thụ giống như nhân vật nữ chính trong những câu truyện ngôn tình kia viết. Tôi mở mắt, đúng, từ lúc bắt đầu cho tới lúc này tôi vẫn chƣa hề khép mi lại, tôi muốn nhìn thấy chú, muốn xác định người đang làm như vậy với tôi là chú, chứ chẳng phải là một ai khác.
Tôi không nhìn rõ toàn cảnh chú ở trước ngực tôi thỏa mãn, tôi chỉ cảm nhận được môi và lưỡi chú đảo quanh liên tục khiến tôi tê dại, thậm chí có lúc chú dùng lực day lêи đỉиɦ chân trâu nhỏ đang kiêu hãnh đứng dậy làm bụng dưới của tôi sôi sục. Cảm giác ngứa ngáy cùng hưng phấn bỗng dưng ập về một lúc, tôi mạnh bạo đưa bàn tay của mình xuống luồn vào trong áo bệnh nhân của chú chạm nhẹ nơi đám lông rốn, dịch xuống dịch xuống sâu hơn một chút, khi chạm phải vật cứng rắn và nóng hổi như hòn than đấy thì luốn cuống chẳng biết làm tiếp như thế nào.
Đúng lúc này, cánh tay tôi bị tay chú nắm lấy, sau đó theo sự dẫn dắt của chú lên xuống nhịp nhàng, thậm chí tôi còn cảm nhận đƣợc nó còn lớn hơn lúc tôi vừa chạm phải. Sau khi thấy tôi đã quen dần với nhịp độ, chú cũng buông tay ra, giọng khàn khàn quyến rũ bê tai tôi trấn an.
– Đừng sợ…cứ làm như những gì chú dạy là được.
Chú nói xong lại tiếp tục ngậm lấy một bên bầu ngực tôi, đầu lưỡi mơn trớn kí©h thí©ɧ, ngón tay kia trượt d|i xuống vùng bụng phẳng lì của tôi mà xoa nắn, sau đó cởi hẳn cúc quần jean luồn tay vào nơi tôi đang khao khát chú nhất, nhẹ nhàng trêu đùa khiến tôi hưng phấn chìm trong đê mê, cả đầu gục xuống vai chú bật tiếng, rên nhẹ…
– Chú…cháu…cháu …khó chịu quá.
– Ngoan, đợi chút…
Tay chú vẫn tiếp tục kí©h thí©ɧ tôi, điên cuồng dạo chơi nơi hoa viên bí mật không có ý định lại, thậm chí tôi còn cảm nhận được dịch thủy rỉ ra theo từng cái vân vê của chú. Mặc dù chưa làm đến đích, thế nhưng trƣớc những đυ.ng chạm thân mật vừa trải qua, tôi đã được chú đƣa đi từ cao trào này đến cao trào khác. Lúc này tôi mới biết đƣợc hóa ra cảm giác được cùng người mình yêu thương hoan lạc lại hạnh phúc và thỏa mãn đến như vậy.
Một phút sau đó, dường như cảm thấy cái tư thế này có chút vướng víu, chú liền rút tay ra ngoài, ánh mắt đỏ sọng nhìn tôi, cất giọng khản đặc.
– Vũ..ngồi lên trên người tôi đi..
Tôi ngạc nhiên nhìn chú, miệng mấp máy muốn hỏi chú vì sao lại đột ngột thay đổi cách xưng hô như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là chẳng thể nào lên tiếng nổi. Tôi ngượng ngùng chống tay định ngồi lên thì lúc này phía ngoài tiếng đẩy băng ca chạy rầm rầm cùng với tiếng nói chuyện của bác sĩ làm tôi giật mình buông khỏi, luống cuống nhìn chú đầy khẩn trương. Vài giây sau, họ đi qua rồi thế nhưng tôi vẫn chƣa buông lỏng được sự sợ hãi trong lòng, ngón tay run rẩy đến cài khuy áo cũng chẳng thể, cuối cùng lại phải để chú giúp. Tôi nhìn chú thật lâu, chạm phải ánh mắt của chú lại ngượng ngùng quay đi chỗ khác, hai má nóng ran xấu hổ. Tôi chẳng phát hiện ra được sự ngại ngùng ở chú, ngược lại người này vẫn bình tĩnh thâm trầm như chuyện vừa nãy chưa hề xảy ra, nhìn tôi hỏi
– Tan học liền đến đây luôn sao..
Tôi gật đầu, chẳng dám lên tiếng cũng chẳng dám nhìn lên, hai tay cầm lấy hai bên vạt áo siết chặt nhăn nhúm. Tôi không nhìn thấy vẻ mặt chú lúc này như thế nào, tôi chỉ biết, chú thở dài, sau đó xoay vai ép tôi xoay người lại, sau đó chỉnh lại những lọn tóc rối cho tôi nói tiếp.
– Chuyện vừa nãy…làm cho em sợ rồi, lần sau sẽ không như thế nữa…( ngừng một lúc, chú lại nhỏ giọng )… Khi chỉ có hai người, đừng gọi tôi là chú nữa, giống như em nói ngày hôm qua…ừm…muốn tôi quan tâm em với cương vị một người bạn trai chứ không phải bề trên..
Nghe chú nói vậy, tôi rối ren không biết trả lời sao, miệng ấp úng nói năng lộn xộn.
– Chú….cháu…cháu..không quen
– Rồi sẽ quen thôi…chẳng nhẽ em định sau này cứ gọi tôi là chú mãi như vậy sao.
Những lời chú nói chẳng hề sai nên tôi không thể nào phản đối đƣợc nữa, đành phải gật đầu thỏa thuận, tuy nhiên tôi vẫn ngượng miệng câu có câu không. Buổi trưa hôm ấy, tôi với chú ăn chung với nhau số cháo trong cặp l*иg mà chị Hạ đưa cho, nhìn lướt qua ban đầu sợ là không đủ nhưg xong mới biết, nó thật ra quá nhiều, thậm chí vẫn còn thừa phải đến một bát. Cháo chị nấu rất ngon, có thịt, có tim, có nấm hương, mọi thứ đều đƣợc hầm nhuyễn ăn đến không chán. Nhưng trước cái dạ dày đã no căng, tôi mặc dù không muốn bỏ đi cũng phải cắn răng gạt vào túi đặt vào thùng rác. Xong xuôi, tôi chống nạng đi vào nhà vệ sinh nhúng chiếc khăn vào nước ấm, sau rồi trở ra ngoài giúp chú lau mặt mũi tay chân cho sạch sẽ, vừa lau vừa nói.
– Hồi nãy chị Hạ bảo với cháu…( nói đến đây tôi bỗng
dừng lại vì biết mình lại xưng hô theo lối cũ, chần chừ mất một lúc lâu mới ngập ngừng )…chị ấy bảo anh không chịu dùng thuốc giảm đau.
– Ừ, thật ra cũng không đau nhiều lắm, tôi vẫn chịu đƣợc…Với cả bác sĩ cũng đã nói đau quá họ mới cho dùng thôi, chứ chịu được cũng không cần thiết.
Quen anh không quá lâu, nhƣng tôi biết tính của anh có phần cố chấp, một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, nên đành buông xuôi. Thật ra tôi cũng phải quan sát anh xem có phải anh đang cố che dấu chịu đựng cơn đau hành hạ hay không, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy anh có một cái nhíu mày mới thôi không ép buộc nữa.
Nhìn đồng hồ mới có chưa đến 1 giờ, còn hơn tiếng nữa mới đến giờ làm việc, tôi với tay cầm lấy chiếc điều khiển điều hòa chỉnh lại về mức 27 độ, nhìn anh lên tiếng tiếp.
– Anh ngủ đi, xíu nữa bác sĩ vào kiểm tra thì em gọi anh dậy.
Tôi nói xong, anh không trả lời ngay mà hơi dịch người vào sau đó đƣa tay vỗ xuống chỗ trống bên cạnh mấy cái ý muốn tôi lên đó nằm cùng. Nhưng tôi đâu có dễ bị lừa thêm lần nữa, lúc này cho dù có lớn gan cũng không dám, một lần dại dột trọc vào tổ kiến lửa bị phỏng tay đã sợ hãi lắm rồi, bèn lắc đầu từ chối.
– Thôi, em không có buồn ngủ, với cả em còn một đống bài tập chưa làm, tranh thủ ngồi trông anh em làm luôn…Dù sao cũng sắp đến kì thi sát hạch rồi, em không thể lừời được.
– Ừ, là phâ n ban học đúng không..
Tôi gật đầu, chống nạng đi về phía bàn lấy ra quyển sách cùng với một tệp đề với đủ các môn học, thở một hơi thật dài, không khỏi lụng bụng. Nhiều như vậy bắt làm xong trong ngày hôm nay, tôi làm sao có thể chiến hết được cơ chứ, thậm chí có bài Hóa tôi còn chẳng biết giải làm sao. Đang loay hoay, tôi lại nghe thấy tiếng anh gọi.
– Em mang bài tập ra đây ngồi làm đi, có gì không hiểu để tôi xem anh giải giúp cho.
Nghe anh nói vậy, lúc này tôi mới ngớ ngƣời, đưa tay đập mấy cái lên đầu tự trách, miệng xì xì lên mấy tiếng. Sao tôi lại có thể không nghĩ đến việc ngƣời đàn ông này có thể giúp tôi ôn b|à cơ chứ. Anh là cố vấn của công ty bất động sản lớn nhất nước, anh là giáo sư chuyên ngành tài chính của đại học Cambridge, mấy cái phương trình cỏn con như hạt cát này chỉ liếc mắt là giải được, chẳng như tôi nghĩ nát óc cũng không ra.
Bê đống bài tập lại phía giƣờng, tôi kéo chiếc ghế ngồi xuống bắt đầu cặm cụi làm bài, chỗ nào không hiểu thì dừng lại nghe anh chỉ. Mà thật lạ, cô giáo giảng đi giảng lại tôi vẫn chẳng thể nào hiểu được nhiều, thế nhưng anh chỉ cần tỉ mỉ làm mẫu cho tôi một bài là từ những bài sau tôi không cần phải hỏi lại nữa, chính vì thế mà cả buổi chiều được anh khen tôi không khỏi sung sƣớng trong lòng.
Cứ chăm chú với mấy cái đề cương ôn tập, khi tôi ngẩng đầu lên đồng hồ cũng đã 5 rưỡi, bên ngoài ánh nắng mặt trời cũng dần nhạt đi. Tôi thu dọn mọi thứ bỏ vào cặp sách, ánh mắt nhìn anh buồn bã, không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải lên tiếng.
– Em phải về rồi, ngày mai em đi học cả ngày nên không đến với anh được, anh nhớ ăn uống đầu đủ cho lại sức để vết thƣơng nhanh khỏi nhé. À, còn nữa, cái này.. ( lôi chiếc thẻ ATM nhét vào tay anh, tôi ngập ngừng..)…anh giữ lại đi. Em không có dùng gì đến tiền nên không cần nó đâu.
– Sao lại không cần…( anh cầm lấy tay tôi, thở dài )…Vũ, tôi là người yêu của em chứ không phải là người bao nuôi em, cái này hòan tòan khác nhau, em đừng có nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy…Nếu em nghĩ là tôi bao nuôi em, vậy từ ngày mai, không, tí nữa tôi sẽ gọi điện cho luật sư chuyển nhượng em đứng tên hết mọi giấy tờ tôi đang có, được chứ.
Tôi ngỡ ng|ng nhìn lên khuôn mặt đầy lo lắng của anh, hốc mắt bỗng dưng cay xè, nước mắt đảo quanh chỉ trực chờ rơi xuống. Tôi không hiểu sao anh lại nghĩ như vậy trong khi tôi không hề có ý nghĩ coi mối quan hệ của chúng tôi giống như thế. Tôi không dám nhận của anh chỉ là sợ mẹ vô tình phát hiện ra, lúc ấy mọi chuyện sẽ rối tung nên mất, thậm chí chuyện tôi với anh bên nhau cũng không còn đƣợc bình yên như lúc này. Tôi hiện tại vẫn con nhỏ, tôi chưa
muốn công khai cho mẹ biết. Thế nhưng không nhận lại làm cho anh tưởng tƣợng ra nhiều lý do không vui, sau đó lại suy nghĩ tiêu cực ảnh hƣởng đến sự hồi phục, tôi cũng chẳng nỡ lòng mà kiên quyết, đành cất lại vào chỗ cũ trong ngăn ba lô, đợi anh khỏe lại thì trả vậy.
Vài phút sau, vợ chồng anh Dịch cũng đến, chị Hạ lại tiếp tục công việc đưa tôi về nhà, tình cảm hai chị em cũng vì thế mà mỗi lúc càng thân thiết nhiều hơn. Tôi không còn ngượng ngùng như mấy hôm trước, cũng không dấu diếm mà kể cho chị chuyện mẹ tôi và chú Dương trước kia, kể cho chị chuyện tôi và chú hiện tại, bởi vì tôi tin tưởng chị, tin chị sẽ cho tôi lời khuyên đúng đắn nhất.
Tôi vẫn còn nhớ chị nói tình yêu không dừng ở bất kì độ tuổi nào, chị nói yêu là cảm xúc từ trái tim chứ không phải do lí do nào đó, chị nói ngày xưa anh yêu mẹ tôi là tuổi bồng bột, còn tôi là sự chín chắn, tôi phải hiểu nó khác nhau như thế nào. Chị nói nhiều lắm, nhiều đến mức tôi chẳng thể nào nói hết được.
Đêm hôm ấy, là đêm tôi có một giấc ngủ ngon đến tận sáng, giấc ngủ ngon nhất mà từ khi tôi đặt chân vào Sài Gòn cho tới giờ, không có mộng mị hay mê sảng, trong mơ, đều là hình bóng của anh, của người đàn ông tôi yêu, người mang tên Dương – nghĩa là ánh nắng.
Khi ấy, tôi chìm ngập trong hạnh phúc nào có nghĩ được gì sâu xa, mà có nghĩ thì cũng nghĩ về tương lai tôi với anh bên nhau với cái kết viên mãn,chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc tình yêu mới chớm nở đó phải lụi tàn. Để rồi sau này khi không còn anh ở bên, tôi mới nhận ra, khi cơn mưa mùa hạ đổ xuống, làm gì có mặt trời hiện lên.
---------