Chương 2: Em cho cô mượn áo

Bùi Ngọc tiện đường dẫn Diệp Kiều đến phòng hiệu trưởng, sau đó lại tiện thể dẫn cô đi thăm quan trường. Mặc dù cái "tiện" này của hắn đánh đổi bằng hai tiết trốn học, nhưng hắn không quan tâm.

Ít nhiều gì hắn cũng biết được thân phận của cô gái này. Cô tên Diệp Kiều, 24 tuổi, còn trẻ nhưng đã lấy bằng tiến sĩ chuyên ngành Vật lý tại đại học Oxford. Cuộc đời từ nhỏ đến lớn của cô chính là một truyền kỳ, các loại thành tích, cúp và bằng khen nhận được có liệt kê cả ba mặt giấy cũng không hết. Nếu hắn đã được coi là học bá, thì Diệp Kiều phải được tôn xưng là học thần mới xứng.

Còn tại sao một truyền kỳ như thế lại xuất hiện tại ngôi trường cấp ba chỉ đứng đầu một thành phố hạng trung như thế này, đây cũng chỉ là một sự trùng hợp may mắn mà thôi.

Bởi vì Thành phố X chính là quê nhà của cô, sau khi cô ra nước ngoài học tập và làm việc từ năm mười sáu tuổi, ba mẹ cô vẫn luôn định cư ở nơi này. Đã tám năm trời không gặp con gái, lại lo lắng con gái ở đất khách quê người, sau khi cô lấy được bằng tiến sĩ, ba mẹ vội vã yêu cầu cô từ bỏ công việc ở một sở nghiên cứu với mức lương trên trời, bay trở về trong nước để kết hôn rồi định cư.

Đương nhiên ban đầu Diệp Kiều không muốn, không chỉ vì sự nghiệp của một nhà khoa học, mà còn vì ở đất nước phát triển đó mới có đủ điều kiện để nuôi dưỡng đam mê và lý tưởng của cô. Nhưng cha mẹ đã lớn tuổi lại chỉ có một người con gái là cô, sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng Diệp Kiều cũng đồng ý về nước.

Sau khi nghe tin này, rất nhiều tổ chức và trường đại học nổi tiếng trong nước đã tung cành ô liu mời cô về làm việc. Một thiên tài mà ngay cả đế quốc cũng nể trọng tìm đủ cách giữ lại, chắc chắn là xứng đáng bọn họ bỏ công sức tiền bạc ra trân trọng mời về. Cuối cùng Diệp Kiều đã đồng ý nhận lời mời trở thành giáo sư của trường đại học K đứng đầu cả nước, tuy nhiên phải đợi một năm sau cô mới nhậm chức.

Trong khoảng thời gian một năm đó, Diệp Kiều sẽ ở lại thành phố X. Mà trùng hợp thay, hiệu trưởng của trường cấp ba Chuyên tỉnh lại có quen biết với cha của cô, do vậy Diệp Kiều sẽ tạm thời trở thành giáo viên ngoài biên chế trong nửa năm. Mà cô chỉ phụ trách dạy cho học sinh giỏi của đội tuyển Vật lý quốc gia.

Bùi Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ về những thông tin mình nghe được trong đầu, lại quên mất vóc dáng cao lớn lưng thon chân dài của mình, khiến Diệp Kiều đi phía sau đành phải chạy chậm mới đuổi kịp bước chân hắn.

"Khoan...Khoan đã...Em có thể đi chậm lại một chút không?"

Bùi Ngọc nghe được tiếng cô gọi thì mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ trong đầu. Hắn quay người lại nhìn cô gái phía sau.

Diệp Kiều vừa chạy vừa thở gấp, hôm nay cô đi giày cao gót tới mười phân, chân nhỏ trắng nõn lúc này đã hơi đau nhức. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ lựng lên, vầng trán thanh tú lấm tấm mồ hôi.

Diệp Kiều thấy hắn nhìn mình thì hơi ngại ngùng, cô xấu hổ nói.

"Lâu lắm rồi cô không đi bộ, có chút không quen."

Nói xong, cũng không thấy hắn đáp lại, mà đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên hơi dừng lại trước ngực cô. Diệp Kiều theo ánh mắt của hắn cúi đầu nhìn, sau đó trong nháy mắt, cô luống cuống tay chân mải móng che trước ngực mình, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Hóa ra không biết từ lúc nào, cúc áo trên cùng của chiếc áo sơ mi cô đang mặc đã bung ra mất. Không khó để tưởng tượng ra lý do tại sao, tất nhiên là bởi vì trong lúc cô hớt hải chạy theo hắn kia, bộ ngực đẫy đà đã lắc lư liên hồi, khiến cúc áo cũng không chịu được sự tấn công của nó mà bất lực bung ra, rơi mất từ lúc nào không hay.

Diệp Kiều ngại ngùng đến nỗi không dám ngẩng đầu, cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên vẫn đang dừng trên người cô chưa chịu rời đi.

Rõ ràng so với tuổi tác của cô thì hắn cũng chỉ được coi là một đứa trẻ thôi, nhưng bởi vì sự cố ngã nhào vào trong ngực người ta kia, còn có cả câu nói phía sau đó của hắn, khiến Diệp Kiều không thể nào đối mặt với hắn một cách tự nhiên được.

Dù sao...dù sao trong sự cố trước đó, cô đã bất cẩn ngồi lên...nơi đó của thiếu niên. Cảm giác cứng rắn và nóng bỏng xuyên qua hai lớp quần áo truyền tới da thịt cô, đến bây giờ Diệp Kiều vẫn còn nhớ rõ. Cuộc đời hai mươi tư năm không dài cũng không ngắn của cô, đó chính là lần đầu tiên cô gần gũi với một người đàn ông như vậy, còn là dưới tình huống xấu hổ như thế.

Cô thật sự không thể nào coi hắn là một đứa trẻ, khi mà hắn lại thể hiện ra một mặt du͙© vọиɠ nam tính như thế của đàn ông.

Diệp Kiều lo lắng đến nỗi suýt rơi cả nước mắt. Bây giờ quần áo không chỉnh tề như vậy cô cũng không dám nhìn mặt ai. Đã thế hôm nay cô còn quên không mang theo áo khoác, lát nữa biết đến lớp gặp mặt học sinh kiểu gì đây?

"Em...Em về lớp trước đi...Cô tự mình đi thăm quan trường cũng được."

Bùi Ngọc nhìn chăm chú vào cô, sau đó chậm rãi bước đến, khiến Diệp Kiều bất giác lùi về phía sau.

Hắn cũng không nói gì, chỉ đưa tay ra kéo cổ tay cô, có vẻ như muốn dẫn cô đi đâu đó. Diệp Kiều bất ngờ muốn rụt tay lại, chỉ nghe thấy một giọng nói hơi khàn có phần non nớt truyền tới từ trên đỉnh đầu.

"Đi theo em. Em cho cô mượn áo."