Chương 24: Chân tình

• BRENNA'S POV

Tôi lại tiếp tục ngồi ở nhà chờ đợi a, nhưng may thay anh đi chỉ có đúng mỗi buổi sáng là trưa anh về rồi. Cứ mỗi lần anh bước vào phòng là tôi ôm chầm lấy anh, cứ như một đứa con xa mẹ vậy trời. Mà cũng chẳng hiểu sao mỗi khi anh bỏ tôi một mình tôi lại nhớ anh không chịu được.

- Nay anh về sớm vậy? Anh kiếm được chỗ rồi hả?

- Chưa. Nói chứ anh đi đâu cũng đều nguy hiểm cả, ở đây bây giờ cũng chẳng an toàn nốt.

Nhìn anh thở dài, từng bước đi đều nặng trĩu. Tôi thực sự không biết nhiều về chuyện của anh, nhìn anh như vậy tôi cũng có thể biết được anh đang gặp nhiều áp lực cỡ nào. Tôi nghĩ từ giờ mình sẽ cố gắng không hỏi anh chuyện gì nữa để tránh tạo thêm phiền phức cho anh, nếu muốn anh sẽ tự nói mọi chuyện cho tôi. Cho dù anh không chia sẻ, cho dù anh gặp bất cứ chuyện gì tôi cũng vẫn sẽ yêu thương anh vì anh chính là người thân duy nhất của tôi.

Ang ngồi phịch xuống, châm điếu thuốc lên hút một hơi dài, anh hút khϊếp thật ấy, chắc giờ lá phổi anh cũng đen thui như lá mía rồi. Tôi quỳ xuống, ôm chầm lấy anh, người anh tỏa ra một hơi ấm thật dễ chịu làm sao.

- Từ giờ em sẽ không làm khó anh nữa, anh cũng mãi đừng chán nản làm em cũng lo lắm.

- Này, có khi nào em sẽ rời khỏi anh không?

Tôi bàng hoàng, chẳng thể hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì khi mà hỏi tôi câu đó nữa.

- Sao anh lại nói như vậy?

- Em biết rõ con người anh rồi, anh cũng biết rõ bản thân anh. Theo anh há chẳng phải em tự chuốc lấy nguy hiểm sao? Hơn nữa những người anh tin tưởng, đều làm rổn thương anh rồi rời bỏ anh cả, anh cũng chẳng thể tưởng tượng được anh sẽ ra sao nếu một ngày em biến mất nữa. Nếu như vậy thật thì anh sẽ chẳng còn có thể tin tưởng ai được nữa, rồi anh lại mãi mãi một mình.

Anh đang lo lắng cho tôi sao? Cho dù chỉ là đoán mò nhưng anh có lẽ thực sự quan tâm tôi, tự dưng lòng lại hạnh phúc biết chừng nào. Hôm nay bỗng dưng anh lại nói nhiều điều như vậy, cảm giác như anh đang tâm sự cho tôi nghe ấy. Tôi siết chặt lấy anh, thì thào vào tai anh những cảm xúc từ tận đáy lòng của tôi.

- Không đâu, bây giờ em đã ở bên anh rồi, anh sẽ không bao giờ phải cô độc một mình nữa. Có em ở bên anh, vĩnh viễn ở bên anh. Em nhất định sẽ nắm chặt tay anh mãi không buông.

Anh trợn mắt lên nhìn tôi rồi phì cười. Sến quá trời quá đất, nhưng những lời đó thực sự là tấm lòng chân thành của tôi.

- Thế ý em là cho dù có bất cứ thứ gì nguy hiểm cũng sẽ theo anh sao?

Tôi gật đầu lia lịa, càng ôm chặt anh hơn nữa.

- Em có biết là chắc chắn tụi mình không thể là một gia đình bình thường không?

Tôi chợt tỉnh táo lại, quả thật chúng tôi không thể nào có một cái đám cưới viên mãn, con cháu đầy đàn, rồi còn những việc như hưởng thụ, răng long đầu bạc gì đó, cuộc sống của một gia đình bình thường... Chúng tôi không thể có được. Nhưng không sao, tôi đã chấp nhận yêu con người anh, những chuyện đó chẳng có vấn đề gì với tôi cả.

- Em biết, đó là điều mà tất cả mọi người đều muốn kể cả em. Nhưng em sẽ mãi theo anh, cho dù mãi mãi phải trốn chạy cả thế giới.

Bất ngờ anh lại được một phen cười phì ra. Anh thò cái tay lên vai nựng lấy má tôi.

- Được rồi anh hiểu rồi, em nói chuyện làm anh nổi hết cả da gà rồi.

Tôi cười hì hì rồi ôm chặt anh chẳng muốn buông, bỗng cái tiếng rột rột trong bụng anh réo lên làm bể hết cả bầu không khí lãng mạn.

- Anh đói rồi sao? Em làm cơm cho nhé?

- Cũng lâu rồi không ăn đồ em nấu đấy.

Tôi vui vẻ phóng ngay vào gian bếp làm một bữa cơm thiệt ngon cho anh. Anh ăn sạch bách không chừa một mẩu đồ ăn nào luôn, dù anh không khen nhưng trông anh cũng đã ăn thật ngon miệng, vậy tôi cũng đủ hiểu rồi. Anh ở nhà cùng tôi tới tối thì tự dưng lại bỏ tôi rồi ra ngoài.

- Anh ra ngoài có tí việc, em có gì cứ ngủ trước đi không cần đợi anh.

Tôi muốn hỏi anh đi đâu, nhưng biết chắc anh sẽ lại chẳng thèm nói gì. Tự dưng vừa vui vẻ được một lát thì lòng tôi lại trùng xuống.

- Vậy anh đi cẩn thận, đừng say khướt nữa đấy!

- Rồi rồi.

Chưa nói dứt câu anh đã vội vàng bỏ đi. Vừa mở cửa ra thì anh bị tôi chụp ngay tay lại, anh quay lại nhìn tôi như thể muốn ăn thịt tôi vậy.

- Nhớ về sớm nữa...

Anh sững người một hồi, rồi ôm lấy tôi, hôn lên trán tôi một cái rồi bỏ đi. Anh thiệt biết cách khiến cảm xúc của người ta thay đổi mà, cứ làm tôi buồn, rồi ngay chốc lát lại làm tôi vui, sau đó lại buồn... Thiệt chẳng hiểu nổi anh, anh còn khó hiểu hơn bọn con gái chúng tôi nữa. Nhưng mà tình huống lúc nảy, cứ như người chồng hôn yêu người vợ trước khi đi làm vậy.

Bây giờ cũng chín giờ tối rồi, lại chẳng biết anh đi đâu giờ này. Anh bảo không cần phải đợi, nhưng thiệt khó làm quá đi. Tôi nằm đấy lướt điện thoại đến hơn mười hai giờ nhưng anh vẫn chưa về, tôi cũng buồn ngủ rồi nên đã ngủ quên lúc nào chẳng hay.

Đang trong giấc mộng đẹp thì tự dưng cảm giác cứ nhột nhột khắp người. Mở từ từ con mắt ra thì thấy hình như là một gã đàn ông. Phòng lại tối hù hù nữa.

- Anh về rồi hả?

- Anh làm em thức sao?

- Chứ còn gì nữa...

Nói rồi tôi lại nằm ạch xuống, chùm cái mền và cố gắng ngủ lại. Anh đột nhiên lật cái mền ra, sàm sỡ tôi không ngừng.

- Em buồn ngủ lắm, anh không có say đó chứ?

Anh chồm lên, hôn nhẹ vào cổ tôi một cái rồi thì thào vào tai tôi.

- Anh đang rất tỉnh táo.

- Thế sao người anh lại toàn mùi bia không vậy?

- Nồng mùi không có nghĩa là anh say đâu.

Nói rồi anh ôm chầm lấy tôi, hôn khắp cả người tôi, cơ thể anh nóng ran lên. Chẳng biết cả buổi tối đó anh đã gặp chuyện gì mà bây giờ lại hành xử như vậy nữa.

- Này, đã có chuyện gì à?

- Không, chỉ là nhìn em làm anh thấy hứng quá thôi.

Tôi cũng chẳng hỏi gì nữa, nhanh chóng bị cuốn theo sự ham muốn của anh luôn...

TO BE CONTINUED