Chương 23: Chán nản

• NATHAN'S POV

Tôi nằm bẹp xuống, thở một hơi dài. Con nhỏ lại tiếp tục hỏi tôi, thực ra cho nó biết cũng chẳng sao, chỉ là nó sẽ làm rùm beng lên phiền phức chết đi được.

- Anh mệt rồi, anh ngủ trước đây.

Tôi quay lưng lại với con nhỏ, cố gắng không suy nghĩ gì nữa. Nhắm mắt được một lúc thì cảm thấy cái tay con nhỏ luồn ra trước ngực tôi. Cặp ngực trần của nó ép sát vào lưng tôi, mềm ơi là mềm. Tôi có thể nghe được cả tiếng tim con nhỏ đang đập rộn ràng, rồi ngủ luôn lúc nào chả hay.

Để kiếm được một chỗ an toàn cho chúng tôi thật sự rất khó khăn, không dễ gì tìm ngay ra được chỗ ở mới. Tôi thức dậy sớm chút, con nhỏ vẫn ôm chặt lấy tôi cả đêm không buông. Tôi nhẹ nhàng lấy cái tay nó ra, mặc đồ vào rồi ra ngoài.

Tôi mua đại một cái hamburger để lót dạ, bon bon trên chiếc Buick Limited khắp nơi để tìm một nơi ở mới. Tốn cả buổi sáng và trưa luôn nhưng vẫn chẳng có kết quả. Người như tôi đi đâu cũng khó sống, chỉ có mình em nó thì mới có cuộc sống vô lô vô nghĩ. Tôi chẳng muốn suy nghĩ nữa, bây giờ những việc tôi cần làm là nhanh chóng kiếm được nơi ở mới. Tôi nhận được vô số cuộc gọi của con nhỏ nhưng chẳng muốn bắt máy vì tôi biết chắc nó sẽ nói những gì, nghe hoài mà thấy mệt mỏi hết mức.

Tự dưng chán nản, muốn uống quá trời. Tôi tạt vào một quán bar nhìn cùi bắp vcl. Nhưng cũng chả sao, chỗ nào có đồ để uống đều được cả. Vừa bước vào thì tôi ngồi ngay luôn quầy, gọi vài ly ra. Ngồi cũng được một lát, chả biết con nỡm nào lại choàng vai qua tôi. Chả lẽ giờ quay lại rút mẹ con dao ra đâm nó cho khỏi rách việc. Nhưng chỗ này khá đông, tôi cũng chẳng có lí do gì để gϊếŧ tụi nó cả. Con nhỏ người mảnh khảnh, mặc một cái đầm bó da beo, khoác thêm cái áo khoác da nhìn chất vcl thêm quả đầu tomboy nữa. Chả biết có phải gái ngành ở đây không vì tôi chẳng biết phân biệt bọn này như thế nào.

- Anh đi một mình hả? Em uống cùng được không?

Giọng con nhỏ nghe khá là dễ thương, mặt mũi cũng xinh đéo thua gì nhỏ Bren cả. Dù sao ngồi đây cũng chán, con nhỏ lại uống cùng tôi cũng chẳng có vấn đề gì. Tôi cụng với nó hết ly này tới ly khác. Nó cứ bắt chuyện, chuyện nào tôi không muốn nói tới là nó hiểu ngay ý tôi và né sang một chủ đề khác chứ không như con Bren. Chẳng hiểu sao nói chuyện với nhỏ làm tâm trạng tôi cảm thấy thoải mái gì đâu.

- Làm gái ở đây à?

Con nhỏ hí ha hí hửng trả lời không chút ngại ngùng. Còn ưỡn cái cặp ngực to đùng đó ra mời gọi tôi nữa.

- Vâng! Anh có nhu cầu gì không?!

- Làm tâm trạng tôi thoải mái là được.

Con nhỏ ngồi xích vào tôi, người của nó thoang thoảng mùi nước hoa thơm vcl, mái tóc tuy ngắn nhưng nhìn khá là bóng mượt, cặp ngực cứ đung đưa trước mắt tôi, nhìn chán chết. Nó liên tục phục vụ tôi như khách vip vậy, cách nói chuyện của nó, cách hành xử của nó luôn hiểu theo ý tôi, thực sự rất thoải mái, cứ như hai người bạn thân vậy, tôi thì lại chả có đứa bạn thân nào cả.

- Anh tên gì? Bao nhiêu tuổi thế?

- Nathan, 28.

- Uầy, sao anh lạnh lùng thế?! Có tâm sự sao nói em nghe?

Con nhỏ mặt hớn hở hỏi tôi, làm như nó là bạn gái tôi không bằng.

- Đúng là có, nhưng không muốn nói.

- Thế chơi tới bến với em luôn nhé?! Em sẽ giúp anh thoải mái hơn.

Tôi cứ uống cùng con nhỏ tới khi say bét nhè, chẳng biết bây giờ là mấy giờ luôn, quên luôn cả con nhỏ Bren đang ở nhà, quên luôn những tiếng chuông điện thoại đang reo... Tâm trạng tôi cứ bay cùng với con nhỏ. Đúng là gái ngành, con nhỏ bạo hết sức. Nó đứng ngay sau lưng tôi, cái tay hư hỏng cứ luồn khắp nơi trên cơ thể tôi. Nó cứ ngoáy tới ngoáy lui, nhảy ba cái kiểu sεメy mà tôi lại chẳng thể nào hứng được. Con nhỏ ngồi lên người tôi, hôn tôi một cái vào môi. Son của con nhỏ có mùi như trái dâu vậy, con nhỏ hôn giỏi quá chừng luôn. Chẳng biết chuyện giường gối còn giỏi cỡ nào. Thân thể con nhỏ đẹp bá cháy, cứ như người mẫu vậy đó. Mọi thứ đều hoàn hảo, chẳng chê vào đâu được.

- Cô tên gì?

Cái mặt nai tơ của con nhỏ hiện ra. Chẳng trách sao các ông chồng cứ đi nɠɵạı ŧìиɧ là thế, bọn này tụi nó giỏi hiểu được tâm lý khách hàng quá mà.

- Khi nào tới đây nữa, muốn kiếm em thì cứ bảo gặp Katy!

Tôi cũng mệt đừ cả người, bây giờ chỉ muốn về rồi lăn ra ngủ ngay thôi. Tuy nói là say bét nhè nhưng cũng còn tỉnh táo được tí xíu. Tôi thanh toán tiền uống, tiện nhét vào ngực con nhỏ kia số tiền bo vì giúp tâm trạng tôi thấy khấm khá hơn. Tôi chẳng thể tự lái xe về được, đành nhờ con nhỏ đó gọi uber cho.

Chẳng hiểu thế quái nào tôi có thể tự mình lết lên được tới phòng cơ đấy. Vừa mở cửa phòng ra tôi như muốn ngất xỉu ngay vậy, đầu óc cứ lâng lâng, nhức như búa bổ. Tôi chẳng nhìn thấy gì nữa, chỉ có cảm giác hình như con nhỏ Bren đang dìu tôi vào nệm vậy. Bỗng nhiên con nhỏ lột sạch đồ tôi ra, người tôi nóng hừng hực, thằng em lại sung mãn quá độ. Trong vô thức tôi đè ngay con nhỏ ra, chẳng rõ mình đã làm những gì. Chỉ biết có vẻ như tôi đã ngủ quên luôn rồi vậy.

Cơn nhức đầu làm tôi chợt tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra thì ly trà con nhỏ Bren pha sẵn đã đập vào mắt. Làm tôi nhớ tới ngày đầu tiên gặp con nhỏ quá chừng. Tôi nhanh chóng nốc hết cả ly, ngó qua con nhỏ. Nó vẫn mặc đồ, tôi thì chỉ bị cởi cái áo ra thôi. Có lẽ như đêm qua chúng tôi chẳng làm gì cả. Tôi ngồi dậy, muốn tiếp tục ra ngoài tìm chỗ ở mới tiếp. Vừa mặc cái áo vào, định bước ra khỏi cửa thì tự nhiên con nhỏ ôm chầm lấy tôi làm tôi cũng giật hết cả mình. Tưởng nó đang ngủ rồi chứ.

- Anh lại tính đi đâu đấy?!

- Anh có việc, ra ngoài tí. Buông anh ra coi!

- Không! Tự dưng anh gặp thằng Jame xong thì lại hành xử kì lạ, hôm qua lại đi suốt cả ngày bỏ mặc em ở nhà, đã vậy gọi còn không thèm bắt máy. Anh mà không giải thích rõ ràng, em quyết không buông.

Thực tình việc làm tôi suy nghĩ chính là mối nguy hiểm của con nhỏ khi ở bên tôi chứ chả có gì cả. Nếu để nó rời đi không những nó chắc chắn sẽ không chịu, còn tôi thì cũng buồn chết mất. Tôi chỉ muốn thử kiếm một nơi mới an toàn hơn, có thể cùng con nhỏ sống qua ngày. Nhưng cũng chẳng thể nói cho nó hiểu được, chỉ như vậy thôi tôi đã muốn nhức hết cả đầu rồi, giờ mà nói nó biết nó lại chẳng để tôi yên mất.

- Em có thôi đi không! Anh chỉ đi kiếm chỗ mới để chuyển đi thôi!

- Anh đi gì mà cả một ngày vậy? Đã vậy tối qua về còn say khướt nữa, mém tí nữa anh hϊếp da^ʍ em rồi đấy!

Tôi chẳng thể nói cho con nhỏ biết mọi chuyện được, con này nó điên lắm, nó mà biết rồi chẳng thể đoán trước được nó sẽ làm gì nữa.

- Anh chẳng nhớ gì cả, thì tại trên đường về tự dưng muốn uống thì ghé vào uống thôi. Bây giờ thì buông anh ra?!

- Nếu anh đi kiếm chỗ mới vẫn có thể dắt theo em mà?

Đúng là tôi có thể mang con nhỏ theo, chỉ là phiền phức quá thôi. Con nhỏ cứ ghì chặt lấy tôi, dù sao thì cũng chẳng thể giữ tôi mãi được. Tôi tháo tay nó ra, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại, kẻo nó lại gây thêm rắc rối cho tôi nữa.

- Em thì biết cái gì, ở yên nhà đi!

Tối qua say quá, tôi lỡ để cái xe ở quán bar đó luôn rồi, bây giờ phải mất gần một tiếng lết bộ đến tận đó, mệt chết đi được.

TO BE CONTINUED.