Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Nhầm Con Nhà Người Ta

Chương 4: Trai đẹp nổi bão. Ghen rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuông trường vừa điểm hết giờ lên lớp, nó liền phi như bay về nhà, bất chấp tiếng gọi ơi ới của nhỏ bạn thân.

“Con chào mẹ.”

Nó đem giày đặt lên kệ rồi chạy nhanh vào phòng, mỗi bước chân đều phát ra tiếng thình thịch vang dội.

Người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn dài nhìn con gái, đôi mắt hơi híp lại, giọng có chút không vui:

“Con gái con đứa!”

Bà vừa dứt lời, ông xã thân yêu đang ngồi đọc báo trên sofa đối diện chợt ngẩng đầu:

“Bà mặc kệ nó, nó giống bà hồi còn trẻ thôi mà.”

“Ông nói gì? Không muốn ăn trưa à?”

Thấy vợ lườm mình, ông chột dạ cúi đầu xuống, giơ tờ báo lên che mặt. Nó vừa vặn ló đầu ra khỏi phòng nhìn thấy cảnh này, đưa tay gãi gãi đầu. Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác ba nó rất sợ mẹ? Mất mặt quá...

“Con sang nhà chú Phi đây ạ.”

Mẹ chợt đưa tay ngăn nó lại, bê một bát cháo nóng hổi ra:

“Lại đây. Bưng cái này cho thằng Dương.”

“Ơ?”

Nó cầm lấy bát cháo thịt bằm, đưa mũi ngửi ngửi rồi nuốt nước miếng:

“Sao dì Anna không nấu cho thằng Dương?”

“Dương nói muốn ăn cháo do mẹ nấu nên dì Anna qua nhờ, đi lẹ đi.”

Giang nhún vai, cẩn thận bưng cái bát cháo thơm phức sang nhà bên. Vừa đi nó vừa ấm ức, lúc nó bệnh thì không thấy ai lo, thằng Dương mới sốt nhẹ đã được chăm sóc bưng bê tận giường rồi, rốt cuộc thì ai mới là con của mẹ đây?

Cổng nhà mở nên nó đi một mạch vào trong, cô chú Phi chắc đang đi làm rồi nên im ắng quá. Mà thằng này không cẩn thận gì cả, phải khóa cửa lại chứ, chẳng may ăn trộm vào thì sao?

Nó mon men đến trước phòng Dương, bên trong có mùi rất thơm, giống như mùi hoa oải hương, nhưng lại pha chút gì đó rất nam tính, dễ chịu. Bởi vậy chỉ cần nhích lại gần cậu một chút thôi, nó sẽ tự động hóa thành một con ong nhỏ, không ngừng bị quyến rũ.

“Dương? A lô, a lô?”

Nó thử gọi mấy lần nhưng không thấy ai trả lời, vươn tay vặn nắm cửa, nó đưa đầu vào trong xem thử. Chà, phòng của cậu còn gọn gàng hơn phòng nó gấp nhiều lần, tông màu xanh nhạt tạo cảm giác rất mát mẻ. Nhớ tới mẫu thân đại nhân luôn so sánh hai đứa, rồi mắng nó sao cứ để phòng bừa bộn như cái chuồng lợn, lòng nó quặn đau.

Dương đang nằm nghiêng trên giường, chăn phủ lên tới tận cổ. Đặt nhẹ bát cháo lên bàn, nó rón rén lại gần rồi ngồi xuống, hai mắt to tròn nhìn cậu không chớp lấy một cái. Khuôn mặt góc cạnh và sóng mũi cao thẳng này như được bàn tay của một nghệ nhân tỉ mỉ nặn thành vậy, mi mắt thật dài, môi mỏng mím chặt, dáng ngủ bình yên khiến cho tim nó đập loạn. Nó vươn ngón trỏ run run muốn chạm vào má cậu, nhưng nửa chừng lại chuyển hướng đến bờ vai rộng, lắc nhẹ.

“Ê Dương, dậy ăn cháo nè.”

Thiếu niên trên giường bị lay tỉnh, hé mở đôi mắt xanh trong suốt. Bốn mắt chạm nhau, cảm giác như nhiệt độ trong không khí đột ngột tăng mạnh, hai má nó nóng bừng.

“Uống thuốc chưa?”

“Chưa…”

Giọng Dương có hơi khàn, cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy rồi khịt mũi:

“Cháo đâu?”

Vừa tỉnh ngủ đã đòi ăn, còn giở cái giọng bề trên thế này à? Nếu không phải cậu ta đang bệnh, nó chẳng thèm để tâm đâu nhé.

Trong lòng thì mắng cậu xối xả nhưng thân thể nó vẫn ngoan ngoãn di chuyển, lấy cháo đưa đến tận giường. Mùi hương xmen trên tóc Dương thoang thoảng bên mũi nó, ngòn ngọt gây nghiện.

“Ờ. Cảm ơn. Có đem vở qua không?” Dương chậm rãi hỏi.

Nó lắc đầu: “Không có. Chi vậy?”

Ai đó chợt dừng động tác, ngậm muỗng hỏi tiếp: “Mày không định chép bài giúp tao à?”

Tất nhiên là không rồi. Nó định trả lời như thế, nhưng thấy ánh mắt mệt mỏi của Dương chiếu thẳng về phía mình, đành ấp úng đáp:

“Ừ thì… buổi tối tao chép vậy. Nhưng chữ tao xấu lắm.”

“Không sao, cái này tao biết.”

Nó nhếch môi, cúi đầu lẩm bẩm: “Làm osin cho rồi còn đòi hỏi.”

Dương nhún vai: “Do mày tự nguyện làm đầy tớ cho tao nha.”

Ặc, nói nhỏ vậy cũng nghe được à?

“Mày là chó chắc? Thính như quỷ.”

Dương đang ngậm một họng cháo, quay sang trợn mắt nhìn nó làm nó sợ chết khϊếp, nó lập tức nhảy đông đổng lên:

“Ê ê cấm có chơi dơ nha, không được phun!”

Dương thử làm bẩn cái áo yêu quý của nó xem? Nó sẽ sống chết với cậu!

Mắt xanh chớp chớp, từ từ nuốt hết thức ăn trong miệng. Thấy bản thân dường như bị hố, nó mắc cỡ ngồi xuống, đưa hai tay ra trước mặt Dương. Cậu cười cười, một tay trả lại cái bát, tay kia vỗ vỗ đầu nó:

“Ngoan lắm. Giờ đi lấy thuốc với nước cho tao.”

Khóe miệng của nó co giật, không nói nên lời. Rốt cuộc thì nó mắc nợ cậu ta khi nào? Sao lại không có tiền đồ gì hết vậy nè…

Dương uống thuốc xong lại nằm xuống, hai đứa không nói gì làm không khí trong phòng trở nên ngột ngạt khó tả. Nó đang phân vân xem có nên nói cho Dương biết vụ chuyển chỗ hay không? Ngẫm lại, chuyện đó cũng chẳng quan trọng gì, dẹp nó ra sau đầu vậy, nó ngồi lắc lư một lúc thì Dương cười bảo:

“Về ngủ trưa đi, buổi chiều còn đi học. Hay muốn ngủ chung với tao, đây, trèo lên.”

Cậu vén chăn ra, vỗ vỗ giường như thể đang dỗ ngọt thú cưng vậy. Thật muốn chui vào lòng cậu, hưởng thụ cảm giác ấm áp khi được cậu ôm, nhưng sự thật luôn khiến người khác thất vọng. Nó vẫn không có can đảm tiến lên.

“Được rồi, mày ngủ đi, tao về trước. À, ngày mai có đi học được không?”

Dương đưa tay sờ trán, hơi thở có phần nặng nhọc:

“Không biết. Sao? Mới thiếu hơi bản thiếu gia một ngày đã nhớ rồi à?”

Nó đập tay lên ngực cậu, xì một tiếng rõ to:

“Mày bệnh à?”

Nghĩ tới buổi chiều còn phải chiến đấu với hai tiết văn siêu cấp buồn ngủ, nó thở dài ngao ngán:

“Tao về đây. Lần sau nhớ khóa cửa nha, có ngày ăn trộm nó vào hốt hết đồ đó.”

Dương chớp chớp mắt vẻ ngây thơ, sau đó gật đầu để cô bạn yên tâm. Đầu thỉnh thoảng lại nhói lên, cậu đưa tay làm động tác xùy xùy, đợi Giang phồng mang trợn má đi rồi mới ngồi dậy, lê thân mình đau nhức ra khóa cửa lại.

Hôm sau, Dương kéo xe đạp đến nhà chở Giang đi học, nhưng Giang nói nể tình cậu bệnh mới khỏi, nhỏ sẽ đèo cậu. Thấy tư thế đạp xe khổ cực của nhỏ, cậu nín cười đến mức nước mắt muốn trào ra. Đỉnh điểm là lúc tới trường, Giang bóp thắng rồi nhảy từ trên yên xe xuống vì chống chân không tới, Dương nhịn không được nữa, bật cười ngặt nghẽo. Hiển nhiên, hành động này hấp dẫn không ít ánh mắt hiếu kì. Có mấy bé gái lớp dưới cứ nhìn cậu chằm chằm, rồi tưởng tượng đến khung cảnh lãng mạn có những cánh hoa anh đào rơi lất phất, Dương đứng cuối con đường ngoảnh đầu lại mỉm cười, tóc vàng bay nhẹ mà tim lỗi nhịp.

Còn Giang thì sao? Cô nàng quê đến độ bỏ cặp trên giỏ xe, chạy một mạch vào lớp, thề sống chết không bao giờ đèo cậu bằng xe đạp nữa.

Thấy Giang bực mình úp mặt xuống bàn, bạn học Thiên buông bài vở ra, len lén nhìn, rồi há miệng định hỏi thăm, cuối cùng lại thôi. Thân hình mập mạp của cậu đặt cạnh người nhỏ nhắn như Giang, chẳng khác nào số mười cả. Cậu không có bạn, cũng không có ai lại gần bắt chuyện hết. Đầu năm nay cậu mới chuyển vào lớp A1, còn nhớ lúc cậu đang lớ ngớ chỗ bảng thông báo không biết làm sao tìm được lớp, thì thấy phù hiệu ghi tên Bùi Cẩm Giang, thế là chạy theo nhỏ luôn. Tuy vẫn không bắt chuyện được với Giang, nhưng ít ra nhỏ không công khai kì thị cậu.

Lúc này, Dương đeo ba lô tiến vào lớp, đặt mông ngồi xuống một lúc vẫn không thấy Giang vào chỗ, cậu khó hiểu:

“Sao thế? Giận thật à?”

Không phải dỗi cậu đến mức chạy sang ngồi với thằng Thiên chứ? Giang còn chưa kịp trả lời, một bóng dáng thướt tha đã đi về phía này, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu. Dương ngửi được mùi nước hoa hàng hiệu, mũi giật giật:

“Ai đây?”

Bạn học nữ bẽn lẽn cúi đầu:

“Mình tên Ngọc, mới chuyển đến hôm qua.”

“Cậu ngồi ở đây? Là cô xếp chỗ?”

Dương hỏi bạn học mới, nhưng mắt lại nhìn sang cô nàng một mét bốn bảy ở bên kia. Vẫn không chịu ngẩng đầu lên?

Ngọc không nghĩ bạn cùng bàn đẹp trai như vậy, còn là con lai nữa, áo sơ mi trắng càng tôn lên làn da mịn màng của cậu, chưa gì đã thấy tương lai sau này tươi sáng rồi, nhỏ cười nói:

“Ừ, là cô xếp chỗ. Tại mình học hơi kém, sau này nhờ cậu giúp đỡ nha.”

Dương siết chặt nắm tay, mặt rõ ràng xị xuống. Có mấy người nhạy cảm bắt được tín hiệu bão từ phía cậu, đều cúi thấp đầu không dám nói gì. Từ trước đến giờ, ai quen thân với Dương đều biết cậu rất hòa nhã dễ gần, hôm nay đột nhiên lạnh mặt như thế, không sợ mới lạ!

Dương đột nhiên đứng lên, đi vòng qua bạn học mới rồi đặt ba lô lên ghế Giang.

“Cặp đây.”

Cậu buông hai chữ cộc lốc rồi trở về chỗ ngồi, phía sau lưng dần dần tích tụ mây đen nhưng không rõ nguyên do là gì. Cô chủ nhiệm dạy hết hai tiết cũng cảm thấy Dương là lạ, cả buổi học chẳng nói lời nào, Giang bên kia càng im lặng hơn, bầu không khí quái dị bao trùm cả lớp.

Ngọc thì không nhận ra, nghĩ tính tình của bạn đẹp trai này vốn là vậy, nên lâu lâu quay sang nhìn một cái rồi thôi.

Đứa tinh tế nhất trong lớp được mệnh danh “chuyên gia tâm lý” đã sớm phát hiện nguyên do. Đợi đến ra chơi, mấy bà tám tụ lại một chỗ, miệng bắt đầu liến thoắng:

“Tám mươi phần trăm là do vụ đổi chỗ.”

“Nhưng tại sao? Được ngồi kế gái đẹp phải vui chứ?”

“Bây chẳng tinh ý gì cả, tao hỏi bây, Dương nó thích ai?”

Cả đám đồng loạt lắc đầu bảo không biết, bác sĩ tâm lý của lớp chép miệng:

“Bây dở quá, con Giang chứ ai?”

“Ồ. Dương sao thích con Giang được? Tao thấy nó làm màu để thả thính bạn học mới thôi.”

“Cũng đúng.”

“Không sai vào đâu được.”

Thánh tâm lý vội phản bác:

“Tao đoán nó ghen. Bây không tin tao à? Đã bao giờ tao nói sai chưa?”

“Lâu lâu cũng sai mà, tao thấy Dương nó chỉ giỏi thả thính thôi.”

Giang ngồi thu lu một góc, vừa hay nghe được ba chữ “giỏi thả thính”, buồn rầu quay mặt sang nhìn Thiên, không thèm ngó thằng Dương nữa.

Cả đám nói một hồi lại đá sang chuyện khác, nào là lớp A2 có đứa này đẹp gái, lớp A3 có thằng kia đẹp trai. Tất cả đều không lọt được vào tai Giang, trong đầu nó chỉ vọng lại ba chữ “giỏi thả thính” mà thôi. Liệu có phải trước giờ Dương cũng đùa giỡn với nó vậy không?
« Chương TrướcChương Tiếp »