T-t-thằng này đang nói giỡn đúng không? Hình như lỗ tai nó có vấn đề rồi. Hoặc là... thần kinh chập mạch đâu đó nên sinh ra ảo giác? Hu hu… Trường hợp xấu hơn, có lẽ thằng Dương lại trêu nó nữa. Nó mím chặt môi mà cơ mặt run run như sắp khóc. Thật tình điên rồi mới vì câu nói này mà cảm động.
Phát hiện thằng Dương cứ nhìn nó chằm chằm làm nó thở không nổi, phải quay mặt sang một bên, giả vờ như đang ngắm lửa trại. Dù phía đó mọi người có la hét ầm ĩ cỡ nào, nó vẫn nghe được tiếng tim mình đang đập bùm bụp trong l*иg ngực, cả tiếng hít thở đều đều của cậu bên tai nữa. Hai đứa… gần quá!
Không biết từ lúc nào, thiếu niên cao lớn trước mặt đã rút ngắn khoảng cách với nó, chỉ cách chừng hai mươi xen-ti-mét. Giống như là sấm sét giữa trời quang, nó sợ hết hồn, vô thức lùi lại một bước. Dương cười, cũng tiến lên một bước.
Rồi đột nhiên, Dương cúi người ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của nó, thật nhẹ nhàng. Khoảnh khắc ấy, cậu gần như không kiểm soát được hành động của mình. Cánh tay đang đặt sau gáy Giang hơi run lên, cậu nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu. Giờ chưa phải lúc, cậu đã hứa với chú Tư không được yêu đương bậy bạ trước khi vào cấp ba, đúng chứ? Nhưng mà phải công nhận cái cảm giác mềm mềm trong ngực làm cậu không nỡ buông nó ra. Mùi sunsilk tím trên tóc nó thật sự rất đặc biệt, rất riêng.
Giang bị tấn công bất ngờ nên cũng ngơ ngác, cứ để Dương ôm như vậy một lúc lâu mà không nhúc nhích. Màn tiếp theo có phải là tỏ tình không? Giống như trong phim truyền hình Hàn Quốc? Hồi nhỏ giờ cũng ôm nhau lăn lộn, cào cấu đủ kiểu rồi, nhưng chưa bao giờ cậu ta thật sự nghiêm túc như lúc này. Nó lấy hai tay úp lên mặt mình, lỗ tai vì ngại mà từ từ ửng đỏ.
Đang lúc nó tưởng tượng linh tinh cả lên thì ai ngờ Dương lại dùng sức vỗ bôm bốp lên lưng và đầu nó. Đau thấu trời xanh! Giọng cậu rõ thèm đánh:
“Ôi coi con cún nhỏ đang đớp thính nè. Thương ghê chưa.”
Vừa nghe xong câu nói đó, tâm trạng vui vẻ và chờ mong của nó chợt bay biến, trong chớp mắt chuyển sang chế độ nguy hiểm.
“Mày giỡn mặt à?”
Giang gằn giọng, cố gắng kiềm chế chính mình để không há mỏ đớp cho thằng Dương một phát. Bởi vì nó đang úp mặt vô ngực cậu ta, nên nó mà cắn người thì chắc chắn sẽ cắn trúng bộ phận nhạy cảm nhất - dzú. Tự trọng! Giang à, mày phải có lòng tự trọng!
Ngoài bố mẹ ra, không ai hiểu rõ tính tình nó bằng Dương. Cậu vừa nghe ra mùi giận dữ từ trên người cô bạn thân là thành thật giơ hai tay lên trời liền, sau đó lúng túng đáp:
“Đầu hàng, tao đầu hàng! Đừng cắn!”
Tuy ngoài mặt thì nó làm như bực mình giơ giơ nắm tay lên trước mặt cậu, nhưng trong lòng lại sung sướиɠ muốn phi lên mây luôn.
Dư âm vẫn còn đó, cảm xúc của nó vẫn đang chìm trong cái ôm ấm áp của Dương. Bây giờ nó đã có thêm chút lòng tin vào việc thằng Dương thích nó rồi. Bởi vì sao chưa dám khẳng định? Vì đám thanh niên thời nay là một lũ chuyên cư xử tốt với tất cả mọi cô gái chứ sao! Giống như một con nhện độc giăng tơ lung tung khắp nơi vậy, chỉ chờ con mồi sa bẫy là nhảy ra ăn thịt ngay. Nói không chừng nó cũng là một trong số những nạn nhân bé nhỏ xấu số đó. Hoa càng đẹp càng độc, nhện càng nhiều màu sắc và sặc sỡ thì càng phải đề phòng.
Nó sờ sờ hai má đang nóng bừng của mình, cảm thấy bất lực quá. Chỉ cần một cử động nhỏ của Dương cũng đủ làm nó mơ tưởng lung tung beng rồi. Liệu… nó có nên nhân cơ hội này tỏ tình luôn không?
Đôi mắt đen láy khẽ nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp như tạc khiến bao đứa thèm thuồng của thằng Dương. Xem đi, mắt sâu hút hồn, mũi cao thẳng và nhỏ gọn chẳng khác gì đi phẫu thuật thẩm mỹ, môi thì hồng hào không cần son phấn. Trước đây nhỏ Trinh khăng khăng Dương là gay nó còn chẳng tin, nhưng giờ nhìn kĩ cũng có khả năng lắm. Nó không kì thị, ngược lại cảm thấy họ rất vui tính và dễ gần, nhưng không ai mong crush của mình cũng thích con trai cả. Nếu thật vậy thì cơ hội của nó sẽ chạy ngược về số không còn gì?
Nó hít một hơi đầy, cố gắng kiềm chế cho mình bớt run. Vậy mà vẫn sợ câu trả lời của Dương sẽ tổn thương nó. Thậm chí lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, nó vẫn muốn đem thứ tình cảm sâu kín trong lòng phơi bày cho cậu ta thấy. Đã thích lâu như vậy rồi còn giấu làm gì?
Giang cứ đứng đực ra đó suốt hai phút đồng hồ, rồi mới hành động.
“Dương này, tao…”
“Suỵt!”
Nó còn chưa nói hết câu đã bị Dương chặn miệng, cậu đặt ngón trỏ trước môi làm động tác giữ im lặng rồi cười bảo:
“Tao biết mày định nói gì, nhưng tụi mình còn nhỏ lắm. Hơn nữa…”
Dương đang nói chợt thấy cô nàng xoay người, một tay giơ lên trước mặt cậu như muốn chặn ngang câu nói.
“Dừng!”
Giang mím môi, thở dài một hơi, sau đó đi nhanh về phía trại, cuối cùng từ đi chầm chậm chuyển sang vắt giò lên cổ mà chạy.
Chờ đến lúc Dương phản ứng lại, Giang đã cách xa cả mấy mét, nhỏ chạy tới chỗ bậc thang đột nhiên loạng choạng suýt vấp ngã làm cậu sợ hết hồn. Trời đất! Cậu còn chưa kịp giải thích! Kiểu gì cô nàng cũng nghĩ là cậu từ chối khéo nên mới... Dương lớn chừng này đã đi guốc trong bụng nó ra bao nhiêu lần, còn chưa hiểu nó sao? Cậu nhanh chóng đuổi theo, do chênh lệch chiều cao nên cậu chỉ cần tăng tốc một chút đã bắt được cổ tay cô nàng, thiệt tình khó khăn lắm mới dừng lại được. Hai đứa mà chạy nhanh chút nữa chắc ôm nhau lăn ra đo đất mất rồi.
“Từ từ đã. Sao lại chạy?”
Giang nghe cậu nói xong không trả lời mà đứng đó thở dốc, ngay cả mặt cũng chẳng thèm quay lại. Cậu cảm nhận được sự run rẩy của Giang...
“Tao đau bụng.” Giọng Giang không giống bình thường, nghe như là đang nghẹn.
Dương bực mình túm vai Giang, xoay người cô nàng lại.
“Đau bụng thật à?”
Tưởng cô nàng sẽ khóc chứ? Nhưng không, chỉ là sắc mặt hơi tái một chút.
Giang thì lúc này khổ không biết để đâu cho hết! Đau bụng quá! Hình như… hình như bà dì đến thăm! Dâu mùa này rụng sớm? Đúng là thảm của thảm. Dù sao nó cũng khá trâu bò, nên sợ thì sợ chứ có bị từ chối cũng không đến mức giận dỗi khóc lóc đâu. Chẳng qua, nó đang đứng thì thấy bên dưới... có gì đó không ổn.
“Dù tao với mày cực kì thân thiết nhưng nói ra lời này tao vẫn rất ngại! Mày đi xin băng vệ sinh giúp tao được không?”
Dương chớp mắt liên tục, gần như không tin vào tai mình. Bảo cậu vác khuôn mặt đẹp trai này đi… xin… cái đó đó? Chẳng thà bảo cậu nhảy sông tự vẫn còn hơn! Nhưng nhìn Giang như sắp khóc, cậu không thể làm gì khác...
“Coi như tao mắc nợ mày. Về trại chờ đi.”
Ông trời đúng là thích trêu ngươi người khác, trong lúc không khí lãng mạn bay đầy đầu như vầy mà nó đến tháng sao? Tại sao? Sao lại đối xử với nó như vậy chứ? Uhuhu… Mà lúc nãy, suýt nữa nó đã tỏ tình với thằng Dương rồi!
Nó nhìn Dương cuống cuồng chạy ra cổng, nghĩ chắc cậu ta đi mua luôn rồi. Trong phim thấy cảnh này cũng nhiều, nhưng lúc xảy ra với nó, nó mới hiểu ra… Ôi giồi ạ, bình thường muốn chết. Chỉ tội cho thằng Dương, chẳng may gặp người quen chắc cậu ta độn thổ vì xấu hổ luôn quá.
Bụng lại chợt quặn lên khiến nó rít một hơi rõ to. Không ổn rồi, nó không chờ thằng Dương về kịp! Chạy trước tính sau vậy~ Nó ôm bụng vọt vào nhà vệ sinh nữ, sau đó… sau đó một mình ngồi trong nhà vệ sinh hôi hám để chờ anh hùng cứu mạng. Nói thật, nhà vệ sinh của trường ban đêm rùng rợn còn hơn nhà ma ấy. Nếu không phải cấp bách, nó thề có cho tiền nó cũng chẳng chui vào đâu. Vừa hôi vừa vắng! Cái tiếng nước nhỏ giọt bên ngoài làm da gà của nó nổi lên cục cục.
Muỗi bắt đầu vo ve bên chân và mông nó, nó bất lực ngồi gãi như lên đồng. Dương ơi, mày mau về, tao sắp thành bộ xương khô vì mất máu rồiiiiii!
Đang lúc vừa sợ vừa lo, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân khe khẽ. Nó mừng thầm, không nghĩ thằng Dương đi nhanh như vậy. Len lén mở cửa ra, một bóng trắng thướt tha xuất hiện trước mắt nó.
“Aaaaaa! Trời ơi! A bu lu xu ba la mi na! Ruanzncuow…. Nam mô!
Thật ra nó sợ đến mức tay chân run cầm cập, cơ miệng cũng cứng ngắc, làm gì mà la nổi chứ? Nó chỉ hét lên trong lòng thôi! Thằng chó kia! Tao mà có mệnh hề gì tao nhất định không tha cho mày! Hu hu… Đáng sợ quá!