Ý tưởng về món quà giáng sinh của tôi tặng cho Vy có thể mô tả đại khái như thế này, đó là một hộp thuỷ tinh trong suốt cỡ vừa tầm 2 bàn tay, bên trong là căn nhà trên mái phủ đầy tuyết, ngoài vườn là những cây thông đầy quà và hạt châu lấp lánh, cùng những người tuyết đầu đội mũ chóp nhọn, và cả khoảng nền sân ấy dĩ nhiên vẫn lấy nền tuyết làm chủ đạo. Cả đêm đó tôi ngồi vạch kế hoạch, nên làm nhà và người tuyết, cây thông bằng những gì, lên danh sách những vật liệu cần mua, lên thời gian dự định và trừ hao cho việc chuẩn bị và thực hiện, đến nửa đêm thì xong một danh sách dài ngoằng các thứ.
Sáng hôm sau, tôi đạp xe ngay ra nhà sách, thứ cần mua là hộp thuỷ tinh để phủ ngoài sao cho bên ngoài có thể nhìn vào trong. Nhưng ác nỗi chạy gần hết 3 nhà sách lớn trong thành phố mà vẫn ko vừa ý tôi, đa số đều ko có bán hoặc sản xuất hộp thuỷ tinh có thể mở ra 1 đầu để tôi đưa các chi tiết khung cảnh vào bên trong. Tôi đi lòng vòng, gọi là lo lắng vì ko thể tìm ra chiếc hộp tôi cần thì có, nhưng tuyệt nhiên ko hề có chút gì nản lòng, tôi tự nhiên có niềm tin rằng món quà này có thể thực hiện được.
Lúc sau, đi ngang qua quầy đồ chơi trẻ em, tôi thấy người ta bày bán những con lật đật được đựng trong các hộp bằng nhựa cứng trong suốt, trong số đó có vài hộp có… vỏ ngoài vừa kích thước tôi cần.
- Chị ơi, cái này….có bán cái hộp riêng ko chị ? – Tôi dè dặt hỏi.
- Ko em à ! – Chị bán hàng ngạc nhiên – Bán riêng rồi người khác tưởng là món này đã bị khui trước em à !
- Dạ…vậy chị cho em mua con lật đật này ! – Tôi quyết định mua luôn con lật đật chỉ để lấy cái hộp mà khả dĩ gọi là vừa ý, ko có hộp thuỷ tinh thì thay bằng hộp nhựa cứng, quan trọng là nó cũng trong suốt và có thể mở ra được.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Xong phần vỏ ngoài, tôi dạo thêm vòng nữa, chọn thêm lọ kim tuyến, mua luôn 2 hộp đất sét màu chỉ để lấy 4 thỏi đất sét trắng trong đó, 1 lọ tăm, xong xuôi tôi hớn hở ra về, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để tạo hình cây thông.
Khi ta có ý thức rằng ta phải làm điều gì đó vì một người mà ta chắc chắn rằng người ấy sẽ rất vui vì điều đó, thì ta ko hề nản lòng dù có khó khăn, và cứ như mọi thứ đều khá dễ dàng hoặc vả chăng là lúc đó trí óc ta được huy động đến năng suất cao nhất, luôn có ý tưởng cho ngõ cụt. Khi chạy ngang qua cầu THD, tôi nhìn về phía công viên và tấp ngay xe vào đó, để mô phỏng một cây thông giáng sinh nhỏ, tôi hái thật nhiều lá thuộc bài, lựa những lá có phần cuống chắc khoẻ, vậy là xong tiếp phần cây thông.
- K hả ? lát trưa qua chở tao đi học nghe mậy! – Tôi gọi sang nhà K mập.
- Chi? Hư xe à ? – Nó thắc mắc.
- Không, ra về tao cần mua vài thứ, mà vừa chạy xe vừa ôm ko hết ! – Tôi giải thích.
- Ờ, mà mày mua cái gì thế ? – K mập tò mò.
- Chiều khắc biết, nhớ qua đấy ! – Tôi chốt chặn ra vẻ bí hiểm.
Giờ ra chơi, tôi ngồi suy đi tính lại các thứ, vẫn còn thiếu rất nhiều vật liệu trong bản danh sách mà tôi chắc rằng muốn có chúng thì tôi có khi phải lục tung các cửa hiệu trong thành phố mất.
- Bình tĩnh, thế nào cũng sẽ có, mình còn những 4 ngày nữa cơ mà, 4 ngày nữa mới đến giáng sinh ! – Tôi tự nhủ, và nghĩ xem giờ về nên mua thêm những gì.
- Ra can-tin chơi N ơi ! – Vy đang ngồi trước mặt tôi tự bao giờ.
- Ừ….! – Tôi đáp bừa, vẫn còn đang mải nghĩ, chẳng nghe em ấy nói gì.
- Bảo ừ sao còn ngồi đây ? Đi nhanh chứ ! – Em nó kéo tay tôi.
- À…can-tin hả ? Thì đi ! – Tôi choàng tỉnh.
- Cho con 2 ly nước cam cô ơi ! – Vy gọi nước cho 2 đứa.
- Ưm….à …! - Tôi vẫn mải mê đuổi theo những ý tưởng cứ thi nhau chạy đua trong đầu.
- Gì thế ? Sao đăm chiêu quá vậy ? – Em ấy tựa cằm nhìn tôi hỏi.
- Ừ….thế này…chuẩn ! – Tôi vẫn chẳng nghe gì sất.
- Tui dzề, hic, tự nhiên ko nói gì hết ! – Em nó giận dỗi bĩu môi.
- Ơ..đâu có, đang nói nè ! – Tôi giật thoắt cả người.
- Đã nói gì đâu, toàn lẩm bẩm một mình ! – Vy lắc đầu, đẩy ly nước cho tôi.
- Hì, tại đang suy nghĩ mà ! – Tôi lắc đầu cười khổ, mình đang suy nghĩ căng cả đầu làm quà cho mà em nó thì chẳng thông cảm cho.
- Nghĩ gì dzạ ? ! – Em ấy tò mò, háo hức hỏi.
- Bí mật, đến lúc rồi sẽ biết, hề hề ! – Tôi cười đểu.
- Ghét ! – Vy ngúc ngắc mái đầu, và thôi ko hỏi nữa.
Ra về, K mập đèo tôi ra chợ như tôi đã bàn tính với nó, chạy một mạch đến cửa hàng bán thùng xốp dùng ướp đá.
- Mày mua thùng đá về làm gì thế ? Ướp coca à ? – K mập hỏi.
- Có mà ướp mày ! – Tôi quay sang chủ tiệm ! – Chú ơi, có tấm xốp nào dày khoảng 2cm ko chú ?
- Ừ có, con lấy bao nhiêu ? – Chú chủ tiệm nói.
- Dạ, khoảng… như cuốn vở này nè chú ! – Tôi lấy quyển vở ra minh hoạ diện tích.
- Vậy ít quá, chú ko bán lẻ con à ! – Chú lắc đầu.
- Chứ..bán sỉ thì miếng khoảng nào vậy chú ? – Tôi thầm kêu khổ.
- Đây… ! – Đoạn rồi chủ tiệm mang ra miếng xốp dài và rộng tổ bố, mỗi cái chiều dày là đúng 2cm như tôi yêu cầu.
- Miếng này…hết nhiêu vậy chú ? – Tôi quệt mồ hôi vừa túa ra hỏi.
- 35k đó con, chú bớt cho 5k, con lấy ko ? – Chủ tiệm cười tươi rói.
- Dạ…lấy.., chú cắt nửa dùm con cho gọn ! – Tôi miệng méo xệch, khổ rồi, diện tích miếng xốp tôi cần còn chưa bằng 1 phần 20 của cả miếng tôi vừa mua, thôi kệ, lỡ đâm lao thì theo lao chứ sao.
K mập đạp xe đèo tôi khệ nệ ôm tấm xốp phía sau.
- Mày mua xốp chi thế ? – Nó càng thêm thắc mắc.
- Mai sẽ biết, sáng mai tao qua nhà mày đấy ! – Tôi đáp.
- Chi ? Tao bận làm thiệp rồi, ko rảnh đi chơi đâu ! – K mập lắc đầu nguầy nguậy.
- Ai rủ mày chơi đâu ? Tao cũng qua nhà mày làm quà noel, nhà tao ko tiện! – Tôi giải thích.
- Ơ…thế miếng xốp này là quà noel à ? Mày tính làm gì thế ?
- Mai tao qua rồi biết, hỏi, hỏi hoài ! – Tôi quắc mắt.
Tối về nhà, tôi đánh dấu vào các thứ vừa có, phần ngoại cảnh xem như tạm ổn, điểm qua các thứ còn thiếu và bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai nên làm gì trước. Các ý tưởng cứ thi nhau mà hiện ra trong đầu, nhưng tôi luôn phải tự kiềm lòng lại, ý tưởng là ý tưởng, hiện thực có làm được hay ko thì càng phải xem lại, mơ mộng quá rồi chẳng làm được gì thì khổ.
Tôi nhìn lên trên lịch, hôm nay là ngày 20, lấy bút đỏ đánh dấu vào ô hiện tại, từ giờ đến noel, bỏ qua tối nay là còn 3 ngày nữa…
Ngày hôm sau, vừa sáng bảnh mắt là tôi thu gom đồ đạc phóng sang nhà K mập, nó ra mở cửa mà mắt vẫn còn ghèn, khổ, 7h30 rồi vẫn còn ngủ.
- Làm gì làm đi, tao rửa mặt rồi lên ! – Nó dẫn tôi vào phòng, dụi dụi mắt.
- Ờ, lẹ đi rồi ra, mà mày làm thiệp xong chưa ? Còn 3 ngày thôi đấy ! – Tôi bày biện đồ đạc lên bàn rồi hỏi nó.
- Chưa, vẫn còn đang làm ! – K mập ngáp dài.
- Ờ, rửa mặt đi, tí lên đem tao con dao rọc giấy ! – Tôi nhắc.
Hộp nhựa cứng tôi mua hôm trước cao 7cm, dài tầm 13cm và rộng 9cm, tôi dùng dao rọc miếng xốp vừa đủ 12,9cm và 8,9 cm để vừa khít đưa miếng xốp vào trong hộp. Thực ra ban đầu tôi chỉ định mua xốp dày 2cm thôi, nhưng vậy thì mỏng quá, ko đủ độ bám cho cây thông và người tuyết, nên mua 3cm cho chắc ăn, vừa vững chãi vừa ko bị gãy xốp khi đâm tăm nhọn vào. Miếng xốp trắng tinh được dùng để làm nền tuyết, và cây thông sẽ đứng trên đó, cả căn nhà gỗ và người tuyết cũng vậy, sau khi tôi làm xong xuôi mọi thứ đặt trên tấm nền xốp thì sẽ đưa vào hộp, đóng nắp là xong như ý tưởng.
- Ra vậy, hiểu rồi ! – K mập gật gật đầu sau khi nghe tôi giải thích.
- Ừ, thấy sao, khả thi ko ? – Tôi háo hức.
- Độc đáo, tuyệt chiêu, sao tao lại ko nghĩ ra nhỉ ? – Nó nhăn mặt.
- Hề hề, tao mà ! – Tôi phổng mũi cười.
- Nhưng mà hơi khó, làm mất thời gian đấy ? Kịp ko, hay tao phụ 1 tay ? – K mập đề xuất.
- Thôi mày, quà tặng bạn gái thì tự tay phải làm mới ý nghĩa ! – Tôi gạt đi, dù trong bụng rất cảm kích.
- Ờ, vậy thôi tao làm thiệp tiếp ! – Nó cười cười sang bàn bên ngồi.
Tôi vẽ ra giấy một khung hình vuông y hệt như miếng xốp, rồi phân hoạch ra khu nào là cây thông, khu nào là chỗ để các hộp quà, người tuyết đứng ở đâu, căn nhà dựng ở đâu. Rồi tính toán xem nên làm cái nào trước để tiện lúc trang trí phụ hoạ và đưa vào hộp, cuối cùng tôi quyết định sẽ làm cây thông, người tuyết trước.
Đầu tiên tôi lựa 4 lá thuộc bài có chiều cao tương đương nhau và có cuống khá cứng, sau đó đấu thân vào nhau thành 4 hướng, mỗi lá cách nhau 1 góc 90 độ. Tôi tỉ mỉ cắm sâu từng lá vào nền xốp và giữ góc 90 độ với mổi hướng lá, lại tiếp tục với 4 lá thuộc bài tiếp theo, vậy là xong 2 cây thông tí hon, khá giống với cây thông lớn khi nó cũng có những tán lá màu xanh đậm hình gai hướng xiên lên trên, và quan trong là 4 nhánh riêng biệt khi ghép lại nay đã thành 1 cây thông hoàn chỉnh có 4 hướng lá.
Xong phần 2 cây thông, tôi ngồi nặn người tuyết bằng đất sét trắng, công nhận nhìn thì có vẻ dễ nhưng lúc vào nặn thì mới biết khó. Trước hết do chủ quan, sau khi làm cây thông tôi đã ko rửa tay nên lúc nặn sét trắng thì mới vo vo vài lần nó đã ngả màu đen, thế là đi tong 1 thỏi sét trắng. Rút kinh nghiệm, lần này tôi tay chân sạch sẽ, thân xác thanh tịnh mới bắt tay vào làm. Nhưng cũng chẳng dễ, cái khâu vo tròn 2 phần, 1 phần lớn làm bụng và 1 phần nhỏ là đầu người tuyết cũng khó, khi thì bụng to đầu lại nhỏ, khi thì đầu bụng bằng nhau.
- Ha ha, người tuyết uống bia à ku ? Sao cái bụng phình to thế ? – K mập cười sặc sụa.
- Dẹp mày đi, đang bù đầu đây ! – Tôi sừng sộ.
- Rồi làm sao mày cho thằng người tuyết đứng được trên miếng xốp ? – Nó thắc mắc.
- Đây….cạch ! – Tôi lấy lọ tăm xỉa răng để trên bàn rồi chúi mũi nặn đất tiếp, mặc cho thằng K ngơ ngác bên cạnh.
Chật vật 1 hồi tôi cũng nặn xong 2 thằng mập tròn tròn bụng to đầu nhỏ mà tôi tự cho là người tuyết thứ thiệt, tôi rửa tay xong xuôi rồi lại bắt tay vào công đoạn cố định chúng vào miếng xốp. Tôi dùng 3 cây tăm bẻ ra chỉ lấy 3 phần đầu nhọn, sau đó cắm chúng vào miếng xốp thành 3 góc, rồi nhẹ nhàng để người tuyết lên, rồi ấn xuống, rồi lại dùng 1 cây tăm nữa cố định phần đầu với phần thân người tuyết, sau đó 2 thằng người tuyết được đặt cạnh nhau, đảm bảo chúng đã cố định với miếng xốp xong xuôi, tôi mới nằm vật ra ghế mà thở, liếc nhìn đồng hồ đã 11h15 trưa.
Tỉ mỉ đến từng chi tiết mà chật vật cả buổi sáng mới xong được 2 cây thông bên góc và 2 người tuyết khúc ngoài, còn căn nhà phía sau và trang trí cho cây thông với người tuyết siêu tí hon này nữa, đòi hỏi cần phải đẩy nhanh tiến độ trong cẩn thận hơn nữa.
Chiều vừa lò dò lên lớp, tôi đã nghe K mập hớt hải báo :
- Mày học đoạn đối thoại Anh ngữ chưa N ? Lát cô Hiền dò bài mà tao quên mất !
- Sặc, tao cũng quên nốt, hôm giờ lo làm…cái vụ kia ! – Tôi kịp thời giấu biến chuyện làm quà vì biết đâu em Vy nghe thấy, mà thật, mấy bữa rày tôi toàn lo nghĩ chuyện làm quà, quên mất vụ dò bài lấy điểm hôm nay mới ác.
- Tụng gấp đi ku ! – Nó lật sách soàn soạt.
- Tụng gì kịp, giờ ngồi cầu cho đừng bị trúng tên lên bảng thôi ! – Tôi ngán ngẩm đáp.
Lại một lần nữa, định lý “ Khi điều xui xảy ra thì nó sẽ xảy ra “ chứng minh tính đúng đắn của nó, tôi đang ngồi chắp tay mà lầm rầm cho cô Hiền đừng gọi tên tôi y như một con chiên ngoan đạo đang cầu nguyện trước Chúa, và đùng một cái :
- Ừm….- Cô Hiền nhìn danh sách một lượt sau khi đã dò 3 đứa – N lên bảng đi !
- Ực… ! – Tôi nghe tên mà như sét đánh bên tai, giật bắn cả người, lập cập ôm vở mò lên bảng.
- Em đọc thuộc cho cô đoạn 3 của Unit 5 vừa học đi ! – Cô Hiền bảo.
- Dạ…hôm nay em quên học…học bài ! – Tôi cúi gằm mặt, lí nhí đáp.
Cô Hiền lắc đầu, cho tôi ngay con zero màu đỏ to tổ bố trong vở, tôi cắm đầu đi thẳng 1 mạch về chỗ ngồi, nhục ko để đâu cho hết, em Vy nhìn tôi đầy ngạc nhiên và ái ngại.
Giờ chơi, em nó bước ngay xuống chỗ tôi y như dự đoán
- Sao vậy N ? Vy nhớ dặn N ưu tiên học Anh ngữ rồi mà ? – Vy hỏi gặng.
- Ừ, mà hôm qua N bận nên quên mất… !- Tôi lúng búng đáp.
- Bận gì cũng phải ôn bài chứ, zero rồi nè ! – Em nó lật vở tôi ra.
- Ko học bài thì zero chứ sao ! – Tôi nói cứng chữa thẹn.
- Hay quá ha ? Nói ngang dữ vậy, mai có tiết anh văn, sáng mai qua nhà cho Vy kiểm tra bài ! – Em Vy chốt hạ.
- Ơ....ngày mai N bận rồi, yên tâm đi, tối nay học bài mà ! – Tôi xuống nước nài nỉ.
- Không là không, rồi lỡ mai ăn 0 điểm nữa hở ? – Em nó vẫn chưa chịu tha.
- Thật mà, ko có đâu ! – Tôi làm mặt thảm.
- ….. Ừ, vậy thôi, tối nhớ học bài đấy ! – Em ấy thở dài.
- Ừ, hứa mà ! – Tôi sáng mắt.
- Bận gì cũng nhớ ôn bài chứ, con trai là chúa đi chơi mà ! – Rồi em nó quay về chỗ.
Thật cái sự đời lắm đau khổ, con trai toàn vì con gái mà lao đao, tôi vì em Vy mà lao tâm khổ tứ suy nghĩ rồi làm quà, thế mà hôm nay lại bị em nó trách oan, tôi rầu gì đâu . Nhưng cứ nghĩ tới món quà đang còn dở dang ở nhà, tôi lại có thêm động lực thúc đẩy phải hoàn thành nó cho bằng được. Dẫu có gặp núi đao biển lửa cũng ko từ nan, à tí quên, gặp cô Hiền thì còn phải xem lại, ăn thêm con dê-rô nữa là tôi cầm chắc cái bản kiểm điểm về nhà, tối nay đành phải bớt chút thời gian mà học bài thôi, hic !
Tôi lại vạch thêm 1 vòng tròn đỏ nữa, hết hôm nay là còn 2 ngày nữa cho món quà, ko biết có làm kịp ko đây nữa ? Hay lại để sang Noel năm sau luôn không biết chừng !