Trung chợt quay sang nhìn thật kĩ thằng nhóc mà Quân gọi là bạn. Tuy cùng trang lứa với Quân nhưng anh thấy thằng nhóc chững chạc và đàn ông hơn nhiều. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một cảm giác khó chịu bắt đầu dấy lên trong lòng Trung khiến anh liên tưởng đến một điều gì đó mơ hồ khó diễn tả. Khoa vẫn nhe răng cười vô tư trước hành động cự tuyệt của Quân rồi cậu chào Trung rất lịch sự.
– Dạ chào anh, em tên Khoa là bạn cùng trường với Quân đấy ạ. Còn anh là…
– Ừ tôi tên Trung cũng là bạn của Quân. Rất vui được gặp cậu.
– Dạ…
Khoa chợt tắt nụ cười trước thái độ lạnh lùng của anh. Còn Trung thì quay sang bảo Quân, giọng anh có chút gì đó không hài lòng.
– Thôi anh về nhà nghỉ ngơi một chút đây. Có gì tối nay gặp em sau.
– Dạ…
Trước khi quay xe đi, Trung còn liếc nhìn Khoa qua gương chiếu hậu làm cậu ớn lạnh. Lúc này Khoa mới le lưỡi nhìn Quân hỏi.
– Ê Quân, anh đó là gì với Quân vậy. Trông hung dữ quá à.
– À, chỉ là anh em thôi…Mà tự nhiên Khoa đến đây làm chi vậy?
– Gì cơ? Bộ Khoa đến làm Quân khó chịu hả?
– Không, không phải vậy. Tại mình thấy hơi kì…
– Có gì đâu mà kì, tại nhớ Quân quá nên mới sang đây hóng thôi. Còn không mau mời mình vô nhà uống nước nữa!
Nghe vậy, Quân đành miễn cưỡng dẫn Khoa vào. Nó đem cất ba lô rồi nhìn Khoa gượng cười ngao ngán. Tự dưng cậu ấy lại xuất hiện ngay lúc này mới khổ chứ. Không biết anh có nghĩ xấu về nó không nữa. Đang ngồi nói chuyện thì thằng Quang cũng vừa đi học về. Thấy Quang, Khoa cười xòa.
– A, chào bạn Quang!
– Chào Khoa! Quân mày mới từ dưới quê lên hả?
Thằng Quang nói vài câu ngắn gọn rồi hầm hầm leo lên lầu. Nó cũng chẳng buồn quan tâm là Quân mới trở lên thành phố. Quân và Khoa tròn xoe mắt ngạc nhiên trước thái độ đó của Quang. Quân tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với thằng bạn mình nữa. Chẳng lẽ có liên quan đến ông thầy Phong. Đang đoán già đoán non thì Khoa liền khều vai nó bảo.
– Bạn của Quân bị sao vậy? Tự nhiên cái mặt hầm hầm kinh dị quá!
– À…Chắc tại nó gặp chuyện không vui đó mà.
– Trời ơi, hôm nay là ngày gì mà mình toàn bị đối xử lạnh nhạt thế này?
Than vãn xong, Khoa lại cười hồn nhiên.
– Mà thôi. Khoa có chuyện này muốn thỉnh cầu, không biết Quân có chịu nhận lời không nhỉ?
– Chuyện gì vậy? Khoa cứ nói đi, nếu làm được mình giúp liền.
– Hì hì. Cũng không có gì to tác. Chỉ là thứ ba tuần này, mình muốn rủ Quân đi chơi Vũng Tàu một chuyến. Hai ngày một đêm thôi à. Học hành nhiều quá tranh thủ đi tắm biển một chuyến cho khuây khỏa. Khoa đồng ý dùm mình nha!
– Ơ, Cái này…Mình không biết có đi được không nữa.
– Có gì mà lưỡng lự. Đi chơi gần đây mà. Với lại nhà cô mình ở gần chỗ đó, Quân khỏi lo!
– Nhưng mà…mình còn phải đi học.
– Thôi nào. Nghĩ một hai bữa có chết ai đâu! Quân không đi mình nghỉ chơi với Quân luôn đó!
– Ơ…để mình suy nghĩ lại đã.
– Uhm cũng được! Quân cứ suy nghĩ từ đây cho đến tối đi rồi nhắn tin cho mình biết. Nhưng Khoa rất mong Quân sẽ nhận lời. Vì hôm đó là sinh nhật Khoa đó, Quân không đi mình buồn lắm.
Nói xong những điều muốn nói, Khoa đủng đỉnh đứng dậy rồi phóng thật nhanh ra khỏi cửa. Trước khi đi về, Khoa còn nháy mắt tạm biệt nó một cái. Quân đơ mặt thở một hơi thật dài thườn thượt. Sao nó cứ mãi gặp phải những tình huống khó xử thế này không biết. Khoa ơi là Khoa!
Trên đường về nhà mình, Trung cứ mãi suy nghĩ về tên nhóc xuất hiện ở phòng trọ người yêu. Trông cậu ta có vẻ rất thân mật với Quân thì phải. Mặt mũi cậu ta cũng khá dễ thương và đẹp trai nữa chứ. Một tháng ở trên đây, Quân chắc cũng đã quen được rất nhiều người. Tự nhiên những cảm giác khó chịu ban nãy lại dấy lên âm ĩ trong lòng anh.
Dừng xe trước cổng nhà, Trung hơi ngạc nhiên khi thấy cánh cổng mở toang và rồi một cô gái lạ từ trong sân chạy xe ra. Cô gái thấy Trung thì thoáng chút bỡ ngỡ rồi niềm nở chào anh.
– Ôi anh Trung, anh đi đâu mấy tháng nay mà giờ mới trở về nhà vậy?
– Cô là…
– Em tên Oanh, cháu của ba dượng anh đó! Chúng ta có gặp nhau một vài lần rồi mà.
– Vậy à! Tôi không nhớ rõ lắm.
– Em thì không thể nào quên anh được. Thôi anh vào nhà đi. Mẹ anh đang ngồi ở phòng khách với em Tùng đó. Em phải đi đây có chút việc, lát nữa gặp anh sau!
Oanh trao cho Trung một nụ cười khó hiểu rồi chạy đi mất. Trung cau mày thoáng nghĩ một chốc rồi dắt xe vào trong. Thấy con mình trở về, bà Trang nắm tay anh mừng rối rít.
– Con đi đâu gần hai tháng nay hả Trung? Tết này sao không liên lạc được gì với con hết vậy? Con làm gì mà để cơ thể tiều tụy, gầy gò thế này?
Trung ngồi phịch xuống ghế sô fa trầm giọng trả lời.
– Con xin lỗi, tại con không muốn làm phiền mẹ!
– Phiền hà gì chứ! Mà con đã đi đâu mới được?
– Con về nhà Quân chơi. Tiện thể thăm hỏi gia đình em ấy luôn. Mẹ không tức giận đấy chứ!
Nghe câu trả lời bất cần đó, Trung tưởng mẹ mình sẽ gào lên điên tiết nhưng không. Nét mặt bà Trang vẫn rất bình thường như không có gì to tát.
– Đi đâu thì cũng phải nói cho mẹ biết chứ! Con xuống dưới nhà thằng Quân ăn tết vui không?
– Ơ…Mẹ không giận con sao?
– Sao mẹ phải giận con trai của mẹ. Chỉ cần con thấy vui thì con muốn làm gì cũng được!
– Thế còn chuyện con và em Quân…Mẹ không cấm cản nữa sao?
Mỗi câu trả lời của mẹ mình làm anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Bà Trang uống một ngụm nước trà rồi chậm rãi giải thích.
– À, chuyện đó mẹ và dượng con đã nghĩ thông suốt lại rồi. Thời gian qua mẹ có tâm sự chuyện của con với vài người bạn và họ đã tư vấn, chia sẽ cho mẹ rất nhiều điều. Với lại mẹ cũng đã tìm hiểu thông tin trên báo đài nên không còn hiểu sai về mối quan hệ của tụi con nữa. Quan trọng hơn hết mẹ thấy nếu tụi con hạnh phúc thì mẹ sẽ chấp nhận tất cả.
– Mẹ… mẹ nói thật đấy chứ? Lúc đầu mẹ nhất quyết phản đối cơ mà??
– Thì tại lúc đó mẹ không kiềm chế được bản thân với lại do quá sốc nên mẹ mới hành xử quá đáng như vậy. Cũng tại mẹ thương con, muốn tốt cho con nên mới làm những chuyện không hay. Con cho mẹ xin lỗi được không?
– Con…
Trung lúc này như đang rơi vào trạng thái không trọng lương và ngỡ mình đang chìm trong một giấc mơ có thật. Nhưng rồi ngẫm lại mọi chuyện không hề đơn giản như thế được nên anh hoài nghi hỏi lại.
– Mẹ không gạt con đấy chứ? Tại sao mẹ lại có thể thay đổi quyết định nhanh như vậy được? Con không thể tin nổi đâu!
– Là thật mà con! Mẹ đã hiểu ra rồi mà. Con không tin mẹ sao. Hic
Thấy bà Trang bỗng nhiên bật khóc tức tưởi, Trung bối rối chạy lại bên mẹ dỗ dành.
– Ấy con xin lỗi. Tại con thấy khó tin quá nên mới…
Hic..Lần này là mẹ nói thật đó. Mong con hãy tha thứ cho mẹ đi mà. Con muốn mẹ làm gì để chuộc lỗi, mẹ cũng chịu. Nếu mà con vẫn chưa chịu tin thì tối nay kêu thằng Quân qua nhà mình ăn cơm. Mẹ sẽ gặp trực tiếp nó để xin lỗi..
– Dạ..con tin rồi mà. Mẹ không cần làm vậy đâu..
Trước những lời lẽ thật lòng và thái độ ăn năn của mẹ mình, Trung mừng như muốn phát điên. Anh không biết diễn tả ra sao cảm xúc lúc này trong lòng nữa. Vui quá, anh vùng đứng dậy rồi lấy điện thoại gọi cho Quân ngay lập tức. Bà Trang nhìn theo dáng Trung rồi lấy khăn giấy khẽ chậm nước mắt và lén nở một nụ cười thỏa mãn.
– Quân ơi tối nay nhớ qua nhà anh nha. Có chuyện này sẽ làm em ngạc nhiên lắm đó!!
Nghe giọng hồ hởi của anh, Quân thấy lạ nên ngập ngừng hỏi.
– Ủa có chuyện gì mà bí mật vậy anh?
– Ừ. Chuyện này trọng đại lắm. Tối nay em sẽ rất bất ngờ cho xem.
– Dạ. Thế thì để 7 giờ em qua.
– Thôi 6 giờ đi em. Qua sớm một chút để ăn cơm tối luôn nhé!
– Dạ. cũng được. Chào anh.
Quân cúp máy rồi tưởng tượng lung tung đến nhiều thứ. Có chuyện gì mà anh úp mở với nó thế nhỉ. Nhưng nghe giọng anh vui vẻ vậy chắc là chuyện vui rồi. Cũng may là anh không nhắc gì đến Khoa cả. Tuy nhiên Quân vẫn rất tâm trạng vì nó không biết phải trả lời ra sao với Khoa cả. Nhận lời cậu ấy thì sợ anh buồn còn không nhận lời thì phụ lòng cậu ấy. Nó không biết phải xử trí ra sao nữa.
Còn thêm cả chuyện thằng Quang nữa chứ. Hồi nãy gặng hỏi mãi, thằng Quang mới gào lên khổ sở bảo là thầy Phong dọa sẽ công bố trước cả lớp về chuyện thầy yêu nó nếu như nó không đồng ý. Nó năn nỉ ỉ ôi quá trời mà thầy Phong nhất quyết không chịu từ bỏ ý định của mình. Quân nhìn thằng Quang bằng ánh mắt đầy thông cảm. Xem ra thì thầy Phong yêu say đắm, mê mệt thằng Quang rồi. Cũng giống hoàn cảnh của nó ghê nhưng mà không đến nỗi làm liều như ông thầy. Nó vỗ vai thằng Quang an ủi.
– Thôi mày bình tĩnh lại đi. Thật không ngờ thầy Phong lại si tình mày đến thế.
– Hic hic. Thà con Thảo Vy si tình tao như vậy cũng đỡ. Đằng này lại là giảng viên thân thiết mới chết chứ!
– À, hay là mày lấy con Thảo Vy ra đỡ đạn đi. Mày với nó hẹn hò rồi tù tì tú tí để ông thầy Phong chứng kiến. Thế là ổng biết đường rút lui ngay ấy mà.
– Ờ…Cách này cũng hay á! Thử xem coi có được không chứ giờ tinh thần tao sắp bị bấn loạn hết lên rồi.
Tâm sự với thằng Quang một hồi, Quân uể oải đứng dậy đi tắm táp rồi thay đồ chuẩn bị đến nhà anh. Còn một mình trên lầu, Quang chống cằm suy tư. Nó vừa lo sợ vừa buồn so trong lòng. Sợ vì lỡ thầy Phong làm chuyện gì đó mất kiểm soát khiến nó không còn mặt mũi nào nhìn ai còn buồn vì cảm thấy tiếc nuối khi ông thầy mà nó yêu mến lại đi thích con trai. Ước gì nó và thầy khác giới tính thì tốt biết mấy. Thấy bản thân nghĩ đến điều kì cục, Quang tự gõ đầu mình mấy phát. Quang ơi mày loạn trí mất rồi.
Đến nhà anh, Quân hồi hộp đưa tay bấm chuông cửa. Người ra mở cổng cho nó là thằng Tùng. Thấy bóng dáng quen thuộc của thầy dạy kèm, Tùng mừng rỡ reo lên.
– Ôi thầy Quân…Lâu lắm em mới gặp lại thầy!!
– Chào em…Thời gian qua em vẫn khỏe chứ?
– Vẫn bình thường thầy ơi. Thôi thầy vào nhà đi. Mẹ em và anh Trung đang đợi thầy đó!
Nghe thằng Tùng nhắc đến mẹ anh chợt mặt Quân tái đi và lạnh buốt sống lưng. Những chuyện cũ mà bà ta đã gây ra cho nó trước đây chợt ùa về làm Quân tê người. Dắt xe vào trong, nó hỏi thằng Tùng.
– Em và mẹ trở lại thành phố lúc nào vậy Tùng?
– Dạ mùng 7 tết thầy à. Lúc mới lên, ngày nào em cũng mong thầy đến nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng thầy đâu làm em buồn quá trời.
– Thầy xin lỗi, tại thầy sợ mẹ em nên…
– Giờ thì thầy khỏi sợ nữa rồi. Mẹ em không ghét thầy nữa đâu.Hi hi
– Em nói vậy nghĩa là sao?
– Hì. Lát nữa thầy biết liền à.
Khi bước vào đến phòng khách, Quân thấy anh và mẹ anh đang chuẩn bị dọn cơm. Nhác thấy dáng nó, anh ngẩng đầu lên cất giọng vui vẻ.
– Quân em đến rồi hả. Ra bàn ăn ngồi đi em!
Bà Trang cũng lên tiếng làm Quân hơi giật mình.
– Quân ngồi đợi cô một lát nha. Hôm nay cô có làm mấy món ăn ngon lắm đó!
– Dạ, con cám ơn…
Quân khép nép bước lại chỗ ngồi gần cửa sổ nhà bếp. Thằng Tùng lẽo đẽo bên cạnh làm nó đỡ rụt rè hơn. Quân thấy thái độ lạ lùng của bà Trang thì ngạc nhiên tột độ. Sao mẹ anh lại thay đổi nhanh như vậy nhỉ. Chẳng lẽ anh đã thuyết phục đươc mẹ mình rồi chăng.
Khi tất cả mọi người ngồi vào bàn ăn, bà Trang là người cất lời đầu tiên. Giọng bà tỏ ra hết sức vui vẻ để Quân cảm thấy đỡ ái ngại.
– Quân à, bữa cơm này coi như là lời xin lỗi cho những chuyện không phải mà cô đã đối xử với con trước đây. Mong con hãy tha thứ cho cô có được không?
– Ơ…Cô không cần phải…
– Thật ra lúc đó do nhất thời nóng giận, hoang mang nên mới làm tổn thương con. Giờ sau khi tìm hiểu kỹ và suy nghĩ thấu đáo, cô đã hiểu ra rồi con ạ. Dù tụi con yêu con trai hay con gái thì cũng là con người cả. Chỉ cần hai đứa hạnh phúc, vui vẻ thì người làm cha làm mẹ như cô cũng mãn nguyện rồi.
Quân chỉ biết im lặng trước những lời giải bày của mẹ anh. Không hiểu sao nó vẫn chưa thể thích ứng được những câu nói hối lỗi đó. Bà Trang vừa gắp thức ăn cho Quân vừa thành khẩn chia sẽ nổi lòng.
– Cô biết con vẫn còn ác cảm với cô nhiều lắm nhưng nói thật là cô không ngăn cản, phá hoại tụi con nữa đâu. Mong con hãy hiểu là bản thân người làm cha làm mẹ đều yêu thương con cái mình nên mới tìm cách để cho con mình nhận được hạnh phúc và sống một cuộc sống bình thường. Thế nên trước đây cô mới có những hành động quá đáng. Giờ cô hối hận lắm rồi. Con bỏ qua cho cô nhé Quân!!
Thấy đôi mắt long lanh đầy chân thành của mẹ anh, Quân không còn thể nào buồn phiền hay sợ mẹ anh được nữa. Mắt nó đỏ hoe ánh lên sự vui mừng khôn xiết.
– Con hiểu mà cô. Cô chấp nhận con và anh Trung yêu nhau là con vui lắm. Con không mong gì hơn nữa đâu. Cô không cần phải xin lỗi đâu ạ…
– Vậy thì cô cám ơn con. Con tốt bụng lắm. Không những không ghét cô mà còn thông cảm cho người mẹ già này.
– Dạ…
– Thôi ăn nhiều vào đi con. Từ nay cả nhà mình cứ sống vui vẻ giống như thế này nhé. Quân lúc nào rãnh thì ghé lại đây ăn cơm với thằng Trung và cô cho vui.
– Dạ! Con cám ơn cô nhiều lắm!
Cả bà Trang và Quân đều sụt sùi trong nụ cười ấm áp làm Trung cảm động vô cùng. Anh nhìn mẹ mình rồi quay sang nhìn người yêu mà cứ ngỡ đang sống trên thiên đường. Anh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra tốt đẹp đến như vậy. Trung bèn trò chuyện với mẹ mình để tìm lại sự gần gũi đã đánh mất bấy lâu nay.
– Dượng không về cùng hay sao mà để mẹ về một mình vậy?
– Ông ấy ở lại Đà Lạt trông coi công ty giúp mẹ. Mấy bữa nữa, ông ấy sẽ vào thăm tụi con đó!
– Thế còn cô Oanh thì sao?
– À, con Oanh muốn đi đây đó mở rộng tầm nhìn nên vào thành phố làm việc ấy mà. Tính nó thích bay nhảy tự do nên mới xin mẹ vào đây. Con nhỏ dễ thương, xinh đẹp mà lại cá tính nữa nên chắc không phải lo gì đâu.
Thấy anh và mẹ nhắc đến một người lạ, Quân cất lời thắc mắc.
– Cô ơi cho con hỏi chị Oanh là ai vậy ạ?
– À, Oanh nó là con gái của bạn làm ăn của chồng cô đấy! Nó nhỏ hơn thằng Trung nhà cô một tuổi. Mấy bữa con không đến đây, nó thay con dạy kèm cho thằng Tùng đó. Công nhận con bé càng lớn càng thông mình. Chuyện gì nó cũng rành rọt hết, thế mà vẫn chưa chịu có người yêu. Haizzz
– Dạ. Thế chị ấy định ở đây lâu dài luôn ạ?
– Ừ. Chắc là thế. Oanh nó cũng có nhà ở gần đây nên hay đến nhà cô chơi lắm.
Mới nhắc đến tên thì Oanh đã xuất hiện ngay trước cửa. Cô cười thật tươi chào mọi người.
– Wow, mọi người đang ăn cơm à, mình về trễ mất tiêu rồi!
– Oanh về rồi hả con. Trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn cô để dành cho con đó!
– Dạ con đùa đấy. Con mới đi ăn với bạn con rồi. Mọi người cứ ăn tiếp đi, con ngồi nói chuyện cũng được!
– Ừ. Thôi mẹ cũng ăn xong rồi. Ba đứa bay ăn tiếp đi nhé!
Bà Trang bước ra khỏi bàn và đến ngồi kế bên Oanh nói chuyện rôm rã. Còn Trung thì mỉm cười nhìn Quân suốt nhưng nó lại cảm thấy có chút gì đó không vui khi thấy mẹ anh cư xử đặc biệt với chị Oanh như vậy. Một cảnh tượng quen thuộc trong mơ thoáng hiện lên trong đầu khiến Quân rùng mình sợ hãi.
———————-