Chương 34: Thử thách lớn lao

Ông Huy không thể nói thêm được lời nào trước thái độ cương quyết đó của Trung. Tính cách thằng bé giống y chang ba nó hồi còn trẻ vậy. Nhất quyết thực hiện cho bằng được mục đích của mình chứ không bao giờ chịu khuất phục. Mà ông đưa ra điều kiện khắc nghiệt đó với Trung thực chất là muốn kiểm tra xem tình cảm của anh dành cho thằng con ông lớn đến cỡ nào. Giờ thì ông đã tin rằng Trung yêu con ông bằng một tình yêu thực sự nghiêm túc và rất sâu đậm. Chỉ tiếc rằng những loại tình cảm đặc biệt như thế này hầu như không có hồi kết hạnh phúc. Bởi vậy ông Huy vẫn giữ nét mặt lạnh lùng và nhìn Trung gằn giọng.

– Được thôi. Nếu mà cậu chắc chắn như vậy thì tôi không còn gì để nói. Mà cậu yên tâm, tôi đã nói là sẽ giữ lời. Tôi sẽ dễ dàng cho phép cậu và thằng Quân yêu nhau nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ. Khi thằng Quân bắt đầu đi học thì cũng là lúc cậu lo mà chuẩn bị mọi thứ. Giờ cậu với thằng Quân tạm thời về nhà con gái tôi nghỉ ngơi đi, để tôi ở lại chăm sóc cho vợ tôi. Có gì tối nay nếu muốn đến thăm thì có thể vào đây sau cũng được.

– Dạ, cám ơn chú đã cho con cơ hội. Thưa chú con về…

Trung nhấc tấm thân mệt nhoài đứng dậy bước ra ngoài hành lang bệnh viện. Quân lặng lẽ nhìn ba mình một chốc rồi vội vàng bước theo anh xuống tầng trệt. Lúc này tâm trạng của nó vẫn còn rất lo lắng nhưng niềm hạnh phúc vì tình cảm lớn lao anh dành cho nó đã át đi cả.

– Tại sao anh lại nhận lời của ba? Làm thế sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh và cả sức khỏe của anh nữa. Làm sao em có thể thản nhiên nhìn anh chịu khổ cực vì em chứ…

– Em ngốc quá. Mình đã gây khó xử cho ba mẹ thì nên vì họ mà cố gắng đền đáp. Có lẽ đây là thử thách mà ba em dành cho anh. Anh nguyện sẽ hy sinh bản thân mình để mang lại hạnh phúc cho hai ta. Không dám đương đầu thì làm sao có thể biết được mùi vị của cảm giác hạnh phúc như thế nào?

– Nhưng em thương anh lắm, lỡ có chuyện gì xảy ra với anh, em sẽ…

– Đừng nói những điều ngốc nghếch như vậy chứ. Chỉ cần anh và em luôn nghĩ về nhau và hết lòng cho nhau thì anh tin hai chúng ta sẽ vươt qua được thử thách. Điều cần làm bây giờ là hãy chăm sóc cho mẹ mau hồi phục và sống sao cho thật tốt. Sở dĩ ba em đặt ra yêu cầu khắt khe như vậy cũng chỉ vì ông ấy muốn tốt cho chúng ta mà thôi.

– Dạ, em hiểu rồi. Em sẽ nghe lời anh cố gắng học hành…

Mắt Quân lại nhạt nhòa lệ rơi vì xúc động. Nó không thể hình dung được cái lúc xa rời anh, nó sẽ như thế nào nữa. Đối với nó giờ đây anh như một món quà vô cùng quý giá mà Đức Phật đã ban tặng cho nó.

Còn một mình ở lại bệnh viện, ông Huy ngồi trầm ngâm bên cạnh chiếc giường của bà Huyền và nắm tay vợ mình lẩm bẩm trong miệng những lời ưu tư.

– Huyền à, hãy mau tỉnh lại đi em. Anh thật có lỗi khi đã để mọi chuyện xảy ra thế này và khiến em phải chịu nỗi đau đớn. Cũng vì ngày xưa tình cảm của anh không bình thường nên mới để thằng Quân đi theo vết xe đổ của cha nó. Nhưng mà anh đâu có muốn vậy đâu, tất cả là do ông trời em à…

– Nhưng mọi chuyện đã diễn ra như thế và chúng ta không thể làm khác đươc đúng không em? Có cha mẹ nào lại nỡ để con mình rơi vào cảnh khó xứ hay chịu nỗi bất hạnh chứ? Anh hy vọng sau khi tỉnh lại em sẽ cho tụi nhỏ một cơ hội và xem mọi thứ thật bình thường …

Ngồi trông vợ một lúc, ông Huy gục đầu ngủ thϊếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ, ông mơ thấy Nam chợt hiện về mỉm cười nhìn ông như muốn cảm ơn cái niềm hy vọng mà ông đã mang đến cho tụi nhỏ. Ông nghĩ mình đã làm đúng và đâu đó trong thâm tâm, ông rất muốn Trung vượt qua được thử thách lớn lao này.

Gần một tuần trôi qua kể từ ngày mẹ Quân bị tai nạn, Trung tranh thủ gọi điện lên cơ quan xin cấp trên cho nghỉ phép một tháng trong khi anh tìm hiểu trang trại thông qua các cô chú làm công cho gia đình Quân. Cũng may cho Trung là sếp của anh không gây khó dễ và tạo điều kiện cho anh sắp xếp công việc ổn thỏa. Còn chuyện làm quen với việc trồng trọt, tưới tiêu, chăn nuôi gia súc của trang trại, anh được chú Tư chỉ dẫn tận tình.

Nhờ sự chăm sóc ngày đêm của ông Huy, sức khỏe bà Huyền đã dần ổn định và hồi phục nhanh chóng. Chỉ trong vài ngày, bà có thể tự đứng dậy đi lại và ăn uống bình thường. Chỉ có điều vết thương ở cánh tay vẫn chưa lành hẳn và sắc mặt bà vẫn không vui vì chuyện tình cảm ngược đời của đứa con trai mình. Mỗi khi nhìn thấy Quân và Trung mang trái cây vào thăm là bà chẳng nói gì mà quay mặt vào vách tường tỏ ý giận dỗi. Ông Huy lúc này vẫn chưa đề cập đến chuyện đặt ra thử thách với bà Huyền. Ông đợi đến khi vợ mình xuất viện và được về nhà thì sẽ nói luôn một thể. Lúc đó ông sẽ tìm lời lẽ thỏa đáng để thuyết phục vợ.

Ngày Quân và thằng Quang trở lại thành phố, Trung tiễn nó ra đến tận đường quốc lộ. Anh mỉm cười xoa đầu Quân rồi dặn dò, động viên nó.

– Lên thành phố nhớ học tốt nha em, đừng để phụ lòng của ba em đó. Và còn để hai chúng mình có cơ hội gặp lại nhau nữa, em nhớ không?

– Dạ, em hứa mà…Em sẽ nhớ anh lắm…

– Ừ, có gì nhắn tin hay gọi điện cho anh. Một tháng sẽ trôi qua nhanh thôi mà…

– Anh nhớ đừng làm việc quá sức nha anh. Có gì nhờ cô bác trong trai trại giúp đỡ!

– Anh biết rồi, em cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nữa đó…

Nói xong, anh vội quay mặt đi để giấu đôi mắt buồn bã. Quân ngoái nhìn anh lần cuối rồi lặng lẽ cho xe chạy đi. Nước mắt nó lại nhẹ rơi, lăn dài trên má. Từ nay nó sẽ phải xa anh rồi. Không biết nó có thể chịu đựng nỗi nhớ này trong vòng một tháng không nữa.

Trung vừa về đến nhà thì thấy Ông Huy đang ngồi thừ trong phòng khách. Thấy anh, ông liền kêu anh ngồi xuống và bàn chuyện trông coi trang trại.

– Trung này, ngày mai con sẽ bắt đầu tiếp quản trang trại của gia đình chú. Chiều nay có gì con chuẩn bị thu dọn quần áo ra ngôi nhà lớn ở trong đó mà ngủ luôn cho tiện. Có gì còn bỡ ngỡ con bảo chú Tư hướng dẫn sơ qua về cách thức trồng trọt, chăn nuôi như thế nào nhé.

– Vâng, thưa chú!

– Thôi, con ngủ một chút đi cho khỏe. Chú hy vọng là con đừng để trang trại gia đình chú bị thiệt hại.

Ông Huy dặn dò Trung thêm vài câu rồi lấy xe chạy lên Biên Hòa thăm vợ. Ông dự tính sẽ tam thời xin nghỉ làm và ở nhà chăm sóc vợ cho đến khi Trung hoàn thành thời gian thử thách. Ông Huy vừa đi được một lúc, Trung lặng lẽ bước vào phòng Quân và ngồi nghĩ ngợi miên man. Một mình Trung cô độc trong ngôi nhà thênh thang khiến anh cảm thấy hơi bức bối và thoáng chút buồn. Rồi giấc ngủ ập đến và trở thành người bạn giúp anh xua tan đi nỗi cô đơn buồn tủi.

Hai ngày sau đó, bà Huyền được các bác sĩ cho phép xuất viện. Ông Huy mừng rỡ vội vã đến đón vợ về nhà. Cuối cùng ông cũng kể lại chuyện Trung hiến máu mình để cứu sống bà và đặt ra điều kiện thử thách Trung cho bà nghe. Bà Huyền lặng thinh chẳng biết nói gì và chìm vào những suy nghĩ mong lung. Hy vọng là thằng Trung sẽ sớm bỏ cuộc vì công việc trang trại không hề đơn giản tí nào. Một mình bà còn chưa làm xuể huống hồ một đứa cảnh sát giao thông không có kinh nghiệm quản lý. Nhưng bà cũng lo rằng trang trại sẽ gặp khó khăn nhưng chồng bà bảo sẽ nhờ mấy anh chị trông chừng nên bà cũng yên tâm phần nào.

Những ngày đầu làm quen với công việc trang trại, Trung chưa thành thạo cho lắm và gặp một chút khó khăn trong việc tìm chỗ chọn mua thức ăn cho heo cá và phân bón cho cây cà phê. Nhưng nhờ có sự nhiệt tình giúp đỡ của cô chú làm chung trong trang trại nên mọi chuyện cũng êm xuôi. Chỉ có điều, khối lượng công việc quá lớn khiến cơ thể anh rã rời sau một ngày trời tưới nước, quốc đất, phạt cỏ và chăm sóc bầy heo cá. Các cô chú ngỏ ý giúp anh nhưng anh không chịu vì muốn giữ đúng giao ước với ông Huy. Cũng khá lâu rồi anh không đυ.ng đến cuốc xẻng nên đêm về cơ thể nhức mỏi, tay chân tê rát khiến anh mất ngủ mấy đêm liền. Tuy nhiên Trung vẫn cắn răng chịu đựng và làm việc không ngơi tay.

Vài ngày sau đó, Trung đã bớt nhức mỏi và dần thích nghi với công việc đồng áng. Nhưng sang đến ngày thứ năm thì một sự cố xảy ra. Sáng sớm hôm đó, anh ra chuồng heo ăn thì thấy có vài con nằm dài ra thở hổn hển. Trên vành tai chúng xuất hiện một màu xanh lạ. Anh đoán có thể chúng đã mắc bệnh nên ngay lập tức chạy xe đi timg bác sĩ thú ý để chữa bệnh.

Hết vụ đám gia súc bị bệnh, đến lượt cả cánh đồng lúa bị rầy nâu một lần nữa khiến Trung phải sốt sắng đi tìm thuốc trừ sâu về phun lúa. Không lúc nào anh có thể rãnh rang nghỉ ngơi cả. Chưa được một tuần mà sức khỏe Trung sa sút đi hẳn. Da anh bắt đầu đen sạm đi và tay chân trở nên thô ráp. Mắt anh dần thâm quầng sau mấy đêm thiếu ngủ. Tuy vậy, Trung không hề than vãn một lời và mỗi đêm anh lại đem trút hết những mệt mỏi gánh nặng và thay bằng hy vọng, niềm tin về một niềm hạnh phúc rất gần trong lai. Anh tự nhủ với bản thân sẽ đánh đổi tất cả để có được hạnh phúc.

Trên thành phố, Quân vẫn đi học đều đặn và đêm nào nó cũng gọi điện cho anh. Những ngày đầu mới lên phòng trọ, nó thấy nhớ và lo cho anh vô cùng. Nhưng khi nghe anh bảo rằng phải tập trung học và đừng nghĩ quá nhiều đến anh, nó đành phải nghe lời và cố đè nén cảm xúc. Quân tìm cách xua tan đi nỗi nhớ và tập trung theo dõi bài giảng của thầy cô trong các tiết học dài lê thê. Nghe nó kể mà anh vừa vui vừa buồn. Cơn đau ê ẩm khắp toàn thân cũng dần tan đi. Rồi cả anh và nó đều mong chờ thời gian trôi thật nhanh để thử thách, khó khăn phía trước không còn cản trở tình yêu của cả hai nữa.

Sau một tuần lên thành phố đi học lại, thằng Quang bắt đầu thấy ông thầy Phong ngày càng có những biểu hiện lạ lùng khiến nó hơi e dè và bèn đem chuyện này kể với Quân. Nó cũng chẳng biết phải tư vấn cho thằng bạn thế nào và thế là mọi chuyện cứ thế trôi qua trong im lặng. Một hôm thầy Phong hẹn riêng thằng Quang ra căn tin trường để bàn công chuyện gì đó. Nó không thắc mắc gì hết cho đến khi thầy Phong thốt ra lời mời khó hiểu.

– Quang à…Tối nay thầy định mời em đi ăn, em có rãnh không?

Thấy vẻ ngại ngùng của ông thầy, Quang trố mắt ngạc nhiên hỏi lại.

– Thầy mời em đi ăn á? Nhưng vì chuyện gì hả thầy?

– À…à, chẳng qua là buồn buồn mời em đi ăn cho vui. Nếu em thấy ngại thì thôi vậy…

Thấy nét mặt xụi lơ của thầy, Quang xua tay phân bua.

– À không, em không phiền gì đâu…em đi đc mà…mà tối nay mấy giờ vậy thầy?

– Uhm, khoảng 7 giờ rưỡi thầy qua phòng trọ rước em nhé!

Thầy Phong mừng rơn khi nhận được câu trả lời đồng ý của Quang. Còn nó thì mắt tròn mắt dẹt không hiểu sao thầy lại biểu hiện như vậy. Trong lúc đợi thằng Quang ở sảnh D, Quân lang thang ở hội sách và tìm mua một cuốn truyện về đọc. Đang định với tay lấy cuốn Hạt giống tâm hồn thì vô tình tay Quân chạm phải một bàn tay con trai cũng đang định lấy cuốn sách đó. Ngạc nhiên vì sự trùng hợp ngẫu nhiên, Quân vội rụt tay lại và bối rối xin lỗi.

– A, xin lỗi bạn…

– Có gì đâu mà xin lỗi. Mà bạn cũng thích đọc cuốn sách Hạt giống tâm hồn à?

Người con trai kia cầm lấy cuốn sách và nhìn Quân mỉm cười thật nhẹ. Đứng trước mặt Quân là một cậu con trai cao ráo với làn da ngăm và mái tóc ngắn nam tính. Cậu ta cũng chạc tuổi Quân và gương mặt trông rất tây giống như là con lai. Quân ậm ờ đáp lại.

– À, ừ…Mình thích đọc lắm…

– Vậy thì bạn lấy cuốn sách này đi. Mình đi tìm cuốn khác cũng được!

– Ấy không được, bạn cầm nó trước mình mà.

Cậu con trai vẫn cười thật tươi liền nắm tay Quân và đặt cuốn sách vào tay nó.

– Bạn không cần phải ngại. Mà bạn tên gì? Học khoa nào?

– Mình… mình tên Quân, học khoa Lịch sử.

– Uhm. Mình tên Khoa, học khoa Quan hệ quốc tế. Bạn Quân dễ thương lắm đó, có số điện thoại không cho mình đi! Có gì buồn buồn nói chuyện chơi.

– À…đợi mình chút.

Trước những lời nói rất tự nhiên đó, Quân ngập ngừng đọc số điện thoại. Cậu con trai kia vẫn giữ nụ cười trên môi và hỏi Quân thêm về chỗ ở và việc học của nó. Nói chuyện một hồi thì thằng Quang từ căng-tin chạy tới chỗ Quân. Quân chào tạm biệt người bạn mới rồi lửng thửng theo thằng Quang ra nhà xe. Lúc này cậu con trai tên Khoa vẫn hướng đôi mắt biết cười nhìn theo bóng dáng Quân. Trong ánh mắt cậu ta có điều gì đó thật khác lạ.

Ở dưới trang trại, Trung đang hì hục kéo dây tưới cà phê thì có một người con gái với mái tóc dài và gương mặt thon nhỏ bất ngờ xuất hiện. Cô gái khẽ tiến đến bên cạnh và đưa cho anh một ly nước lạnh rồi nhẹ nhàng bảo.

– Anh Trung nghĩ tay một tí đi rồi uống nước rau má này cho mát. Làm từ sáng đến giờ chắc anh mệt lắm phải không?

– Cám ơn em, mà em là…

– Dạ, em là con gái út của chú Tư. Hôm nay em theo ba ra đây chơi…

– À.. ủa mà sao biết tên anh?

Sự xuất hiện của cô gái lạ khiến Trung đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Còn cô gái kia cứ nhìn anh cười tủm tỉm rồi lại đưa tay vuốt tóc e thẹn.

– Dạ…thì ba em nói cho em biết.. Hi hi. Mà anh làm ở đây lâu chưa? Hình như anh mới đến đây làm phải không?

– À chuyện dài dòng và phức tạp lắm. Mà em tên gì nhỉ?

– Dạ em tên Yến. Em mới thi tốt nghiệp đại học xong và đang chờ kết quả.

– Thế à? Thế em có hay qua nhà chú Huy chơi không?

– Uhm, mấy năm nay em lên thành phố học nên ít về đây lắm! Mà anh Trung có người yêu chưa nhỉ?

Nghe câu hỏi này, Trung vừa hơi ngại ngùng vừa thoáng chút buồn bã. Anh cười vu vơ rồi trả lời cô gái.

– Anh có rồi em. Cũng vì em ấy nên anh mới làm việc ở đây nè.

– Anh nói vậy là sao?

Vẻ mặt cô gái hơi thất vọng khi nghe câu trả lời từ Trung nhưng rồi anh lại xua tay bảo.

– À, không có gì đâu! Anh đùa đấy, anh vẫn còn đang một mình.

– Vậy à? Thôi anh nghĩ tay vào ăn cơm với ba em đi. Mọi người đang đợi anh đấy!

– Uhm cám ơn em!

Trung thu dọn ống dây, máy bơm rồi bước theo cô gái về ngôi nhà lán. Đi bên cạnh nhau, Yến dành cho Trung rất nhiều câu hỏi về sở thích, cuộc sống của anh. Cô gái nhỏ cứ lén nhìn Trung cười bẽn lẽn và anh đâu biết rằng trong lòng Yến đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

———————-