Như không dám tin vào cái chuyện động trời diễn ra trước mắt mình, bà Huyền liền gặng hỏi lại Trung kèm theo một nụ cười nhạt.
– Con nói gì lạ vậy Trung? Con đang đùa cô chú đấy phải không? Chuyện lạ lùng này làm gì có trên đời chứ? Hai thằng con trai sao mà yêu nhau được…
Trung lễ phép đáp lại bằng một giọng rất thẳng thắn không có vẻ gì là đùa cợt khiến bà Huyền như chết sững theo từng lời anh nói.
– Thưa cô, con nói thật sự nghiêm túc đấy ạ. Tụi con ban đầu cũng không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra nhưng ông trời đã run rủi cho tụi con gặp nhau và đến với nhau bằng một tình yêu chân thành và những cảm giác yêu thương thật sự. Dù biết là hai đứa con trai yêu nhau sẽ rất ngược đời nhưng chuyện đó đâu có gây ảnh hưởng gì đến cuộc sống đâu phải không cô?
Ngập ngừng vài giây, anh nói tiếp bằng giọng rõ ràng đầy dứt khoát.
– Con biết cô chú sẽ rất sốc trong chuyện này vì Quân là người con trai duy nhất trong gia đình và hơn bao giờ hết cô đây mong muốn em ấy sẽ có một mái ấm gia đình thực sự trong tương lai. Nhưng thật lòng con rất yêu em Quân và mong muốn cùng em ấy đi đến hết cuộc đời… Mong cô chú hãy hiểu và chấp nhận cho tụi con có được không?
Đợi Trung giãi bày xong, bà Huyền run rẩy cầm ly nước uống vội một ngụm rồi đột nhiên đánh rơi chiếc cốc. Âm thanh loảng xoảng của chiếc cốc vỡ làm ai nấy đều giật mình hoảng hốt. Quân sợ hãi bấu chặt tay anh trong khi ông Huy xích lại gần vợ mình lo lắng hỏi.
– Này mẹ nó, mình có sao không vậy?
– Tui… tui không sao…
Rồi bà từ từ ngước mặt lên nhìn anh và nó với vẻ mặt bàng hoàng tựa như muốn khóc.
– Tại sao, tại sao hai đứa thành ra như thế này? Quân, tại sao con…?
Đến lúc này, Quân mới buột miệng trả lời mẹ, đôi mắt nó đỏ hoe.
– Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con không biết tại sao như thế nữa nhưng con cũng yêu anh Trung nhiều lắm mẹ à. Xin mẹ đồng ý cho tụi con bên nhau được không? Con hứa vẫn sẽ học hành đàng hoàng và sống tốt mà mẹ!
Bà Huyền chợt lặng thinh, không biết phải nói gì thêm mà đưa mắt nhìn chồng cầu cứu. Tâm trạng ông Huy lúc này còn rối bời hơn tất cả mọi người. Ông không thể nào tin rằng câu chuyện trái ngang của quá khứ, một lần nữa lại xảy đến với cuộc đời ông. Hai đứa con trai của người xưa giờ đây lại tình cờ gặp nhau và chúng còn đi theo vết xe đổ của cha chúng. Sao số phận lại trớ trêu đến thế. Quay qua Trung, ông nhíu mày nhìn thật kĩ cái gương mặt nghiêm nghị và rắn rỏi kia. Sao mà nó giống cái lúc Nam trao hết niềm hy vọng đặt lên đôi bàn tay ông đến thế. Nam ơi, cậu thật là tàn nhẫn. Tôi không thể để con cái chúng ta phải hối tiếc về sự lựa chọn sai lầm của tụi nó.
– Tụi con nói thật hay nói đùa vậy? Ba không thể tin tụi con lại yêu nhau dễ dàng như vậy được. Chắc là do hai đứa ở gần nhau lâu ngày nên mới nảy sinh tình cảm anh em thân thiết và dẫn đến chuyện ngộ nhận thành tình yêu đúng không?
Lúc này ông Huy mới chậm rãi lên tiếng làm ai nấy đều im bặt vì giọng ông khá uy nghiêm. Thằng Quang nãy giờ theo dõi diễn biến câu chuyện mà nó chẳng dám hó hé câu nào. Nó chỉ biết khép nép ngồi nhìn mọi người và hoàn thành tốt vai trò của mình là làm cho tình hình không đi quá xa. Trung tự nhủ trong bụng rằng anh sẽ làm hết sức mình có thể để thuyết phục ba mẹ tin tưởng anh. Anh hít một hơi thật sâu và bình tĩnh đáp lời ông Huy.
– Thưa chú, con đã lớn đến chừng tuổi này rồi thì không có chuyện ngộ nhận đâu ạ. Con thấy mình đủ sáng suốt và đã suy nghĩ thấu đáo để đưa ra quyết định cho riêng mình. Tất nhiên con sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Con chỉ xin chú hãy đồng ý mà tán thành cho tụi con yêu nhau chứ không mong gì hơn.
Quân định nói thêm nhưng anh lấy tay ngăn lại. Ông Huy tiếp tục cất lời trong khi vợ mình đã bắt đầu bật khóc sụt sùi.
– Cứ cho là như thế đi, nhưng mối quan hệ khác thường này sẽ kéo dài trong bao lâu? Con có biết trước được tương lai ngày sau sẽ thế nào không? Liệu con có đủ sức để lo vun đắp tình cảm và bảo vệ thằng Quân trước những lời lẽ cay độc và cạm bẫy của miệng đời ngoài kia? Hơn nữa, thằng Quân chỉ mới bước vào ngưỡng cửa đại học. Nó còn chưa đủ bản lĩnh để nhận thức được hết những điều phức tạp, hiểm nguy của xã hội. Con làm thế nào mà có thể duy trì được tình cảm của mình chứ? Tốt nhất là nên dừng lại tại đây đi, may ra còn kịp…
Bỗng nhiên Trung ngắt lời ông Huy và nói với giọng mạnh mẽ.
– Không thưa chú. Con đã dự tính đến tất cả những điều chú vừa nói và tin rằng mình có thể sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Con xin hứa với chú là sẽ cố gắng hết sức ngăn chặn mọi điều tồi tệ xảy đến với mình và em Quân. Hơn nữa con nghĩ bằng tình yêu chân chính thì chúng con có thể vượt qua được mọi khó khăn và đem lại hạnh phúc cho nhau. Chú hãy tin tưởng tụi con có được không? Nếu chú bắt con dừng lại thì con thà chết còn hơn.
Nghe được những lời thật lòng của Trung, ông Huy bắt đầu thấy có chút mềm lòng vì niềm tin và sự kiên định trong cậu con trai trước mặt ông rất mãnh liệt và vững vàng. Tuy vậy, ông Huy vẫn nhất quyết tranh luận với Trung đến cùng.
– Là con nhất thời chỉ nghĩ vậy thôi chứ ai biết được tương lai nó sẽ diễn biến theo chiều hướng nào! Chú không thể nào giao cuộc đời thằng con duy nhất của mình cho con được. Nó còn quá ngây thơ và thánh thiện để đương đầu với mọi thứ. Chỉ có ở trong vòng tay bảo bọc của gia đình và sống trong một môi trường bình thường thì con chú mới có thể yên ổn hạnh phúc được, con có hiểu không Trung?
– Nhưng tụi con đã thề nguyền ở bên nhau đến trọn đời rồi. Nếu xa nhau chắc chắn cả hai sẽ đau khổ và chịu nỗi dày vò. Chú nỡ lòng nào để con cái phải chịu khổ sở như vậy sao?
– Con…
Ông Huy như đuối lý trước những lời lẽ kiên quyết của Trung. Cảm thấy không khí xung quanh quá ngột ngạt, ông đành phải tạm hoãn cuộc nói chuyện.
– Thôi không nói nữa. Sáng nay nên dừng lại ở đây là được rồi, mẹ thằng Quân có vẻ không được khỏe. Con và thằng Quân ăn sáng xong rồi về phòng suy nghĩ lại đi. Cô chú sau khi bàn bạc xong sẽ nói chuyện với tụi con sau. Chuyện yêu đương khác thường này sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu. Hai đứa tốt nhất là nên dừng lại ở tình cảm anh em mà thôi.
– Nhưng thưa chú…
– Ba, ba à…
Quân nói với theo nài nỉ ba mình nhưng Ông Huy vẫn lạnh lùng đứng dậy dìu vợ vào buồng ngủ. Trong thâm tâm, ông Huy rất sợ cái điều bất hạnh trong quá khứ sẽ lặp lại đối với con trai ông mặc dù bản thân ông không hề ác cảm gì với chuyện yêu đương của tụi nó. Trung đưa tay gạt nhẹ giọt lệ còn đọng trên khóe mắt Quân và thở hắt ra.
– Có vẻ như lời anh nói vô tác dụng với ba mẹ đúng không em?
– Cũng không hẳn. Em thấy ba cũng có chút động lòng… Nhưng em vẫn còn lo lắm, nhất là khi thấy mẹ buồn và sốc như vậy.
– Anh xin lỗi, đến nước này anh và em không có sự lựa chọn em à..
– Dạ. Hy vọng là mọi thứ sẽ tốt đẹp anh nhỉ.
– Ừ, chúng ta sẽ kiên trì đấu tranh cho tình yêu của mình. Anh hứa đó!
Rồi Quân quay sang nhìn thằng Quang khẽ nói.
– Cảm ơn mày nhiều nha Quang! Nhờ có mày mà ba mẹ tao không làm quá lên…
– Có gì đâu. Chia buồn cùng mày nha…ráng thuyết phục họ lần nữa xem sao.
– Ừ, tao sẽ cố.
Lúc này trong buồng ngủ, bà Huyền vừa ôm vai chồng vừa khóc thổn thức.
– Mình ơi, tại sao thằng Quân nó lại trở nên như vậy hả mình? Gia đình mình có làm gì nên tội mà ông trời nỡ đày đọa thế này cơ chứ!!
– Bà nó bình tĩnh cái nào, từ từ mà giải quyết. Chuyện có gì to tác đâu mà phải khóc lóc như thế.
– Trời đất, mình nghĩ chuyện này đơn giản hay sao mà nói thế. Giới tình thằng con mình nó khác thường như vậy mà mình cũng chịu được sao. Hơn nữa nó còn đi yêu cảnh sát giao thông thì coi sao được hả mình? Sau này, biết ăn nói sao với bà con họ hàng đây chứ?
– Có gì đâu… Thời này là thời nào rồi mà mình còn phân biệt đối xử và có tư tưởng lạc hậu như vậy. Con mình hay thằng Trung thì cũng đều là con người bình thường, khỏe mạnh cả mà. Chẳng qua tình yêu tụi nó trái ngược với tự nhiên một chút thôi, mình nên sống thoáng một tí.
Bà Huyền vội vàng bật đứng dậy khi vừa nghe lời giải thích đó. Bà ôm đầu nói như điên.
– Mình có vấn đề thật rồi. Tôi tưởng mình sẽ khuyên nhủ can ngăn, ai ngờ đâu lại hùa theo giúp tụi nó. Bộ mình không thương con mình sao?
– Suỵt, mẹ nó nói khẽ thôi nào. Ngồi xuống đây bình tĩnh nghe tôi nói. Biết thằng Quân như thế, tôi cũng khổ tâm lắm chứ có sung sướиɠ gì cho cam. Nói thì nói vậy chứ tôi cũng không hoàn toàn ủng hộ tụi nó đâu. Nghề nghiệp của thằng Trung đặc biệt thế này thì khó mà chấp nhận để chúng nó yêu nhau được.
– Vâng, mình mau nghĩ cách nhanh đi, giờ tôi rối quá chẳng biết phải ứng xử thế nào. Tui thương thằng Quân lắm sao có thể trách mắng nó đây, cả thằng Trung cũng vậy nữa…
– Ừ tui hiểu tâm trạng của mẹ nó mà. Nghe xong chuyện của tụi nó mà tui còn chưa hết sốc đây nè. Mình tuyệt đối phải giữ bình tĩnh kẻo ảnh hưởng đến những chuyện khác. Đằng nào thì mọi chuyện cũng đã rồi, có quát mắng tụi nhỏ cũng không được gì. Tốt hơn hết là tìm cách khuyên nhủ tụi nó, vậy mới vẹn cả đôi đường mà không bị bà con hàng xóm xì xầm, bàn tán.
Thấy chồng mình nói có lý, bà Huyền cố kìm nén nỗi hoang mang và cùng nghĩ cách cứu con mình thoát ra khỏi cái mối quan hệ kì quặc này. Sau một hồi tĩnh tâm, bà vội gạt nước mắt và thay bộ đồ khác rồi bước nhanh ra sau nhà. Mỗi khi gặp chuyện gì buồn bực hay khó chịu, bà thường tìm đến công việc trang trại để cho tinh thần được khuây khỏa.
Sau khi đợi vợ mình đi khỏi, ông Huy thở dài não nuột và thả mình xuống chiếc giường nệm cũ kĩ. Đưa hai tay lên vuốt mặt, ông lại nhớ về hình ảnh thân thuộc của Nam trong quá khứ. Hồ đó chính ông cũng đã từng vướng vào một mối tình không giống ai và cảm thấy bản thân có lỗi với vợ mình rất nhiều. Đang nằm hồi tưởng lại những ký ức xa xăm thì chợt có tiếng người gọi lớn ở đằng trước hiên nhà làm ông giật mình. Ông Huy, Quân và cả Trung vội vã bước ra xem thì thấy bà Xuân, mẹ của thằng Quang đang đứng trước sân với vẻ mặt hoảng hốt tột độ.
– Anh Huy ơi, chị nhà anh vừa mới bị xe đυ.ng ở ngoài đường giàu kìa. Anh ra xem thế nào rồi theo chị ấy đi bệnh viện liền đi, tui nghe người ta nói chỉ bị mất máu nhiều lắm!
– Chị nói sao? Trời ơi vợ tôi…
Ông Huy đưa tay ôm đầu rít lên trong cổ họng rồi cuống cuồng chạy ra chỗ để xe. Còn anh và nó cũng điếng hết cả người khi nghe tin dữ. Quân ngồi sụp xuống nền nhà mặt đờ đẫn trong khi anh nắm lấy tay Quân vội vàng thúc giục.
– Quân ơi, mau đứng dậy theo anh vào bệnh viện…
Trước khi phóng xe đi, Trung ôn tồn dặn thằng Quang.
– Quang à, em ở lại trông coi nhà cửa giúp Quân nhé!
– Dạ. dạ…
Lúc này mặt Quân xanh ngắt không còn hạt máu, lập cập leo lên yên sau. Nó run rẩy tựa như muốn khóc và luôn miệng thầm khấn cầu Đức Phật cho mẹ nó tai qua nạn khỏi. Nó tự trách mình vì đã gián tiếp khiến mẹ nó phải chịu cảnh tai ương thế này. Dường như ông trời đang muốn trừng phạt cả gia đình nó vì sự lựa chọn khác thường của nó hay sao. Quân ơi mày thật là bất hiếu…
Khi chiếc xe cứu thương vừa đến cổng bệnh viện Đồng Nai, một nhóm điều dưỡng và bác sĩ trực cấp cứu vội vã mang ra chiếc xe đẩy y tế. Sau một hồi khám sơ qua, họ cẩn thận đặt người bà Huyền lên trên rồi đưa thật nhanh vào bên trong phòng hồi sức cấp cứu. Cả nhà Quân tất tả chạy theo chiếc cáng chở mẹ nó, vừa đi bên cạnh ông Huy vừa đau đớn gào lên.
– Mình ơi, mình đừng bỏ cha con tôi mà đi nha mình…
– Đề nghị người nhà bệnh nhân ngồi chờ ở ngoài!
Vị bác sĩ nhìn mọi người một lượt rồi bảo cô y tá đóng cửa phòng lại. Ông Huy ôm đầu nhìn theo vợ mình một cách bất lực. Nét mặt ông đau đớn tột cùng như sợ sẽ sắp sửa đánh mất đi điều gì quý giá lắm. Ông luôn miệng lẩm bẩm cầu mong cho người vợ yêu quý sẽ vượt qua cơn hiểm nghèo này. Hệ quả của những chuyện đau lòng ngày hôm nay tất cả là lỗi do ông…
Vài phút sau, một chị y tá từ cửa phòng tất tả bước ra nói với giọng gấp gáp.
– Người nhà bệnh nhân có ai thuộc nhóm máu O không ạ? Hiện tại bệnh nhân mất rất nhiều máu và có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng nếu không kịp thời truyền máu gấp.
Ông Huy hoảng loạn hỏi lại.
– Cô nói gì thế? Chẳng lẽ bệnh viện hết nhóm máu đó rồi hay sao? Làm ơn hãy cứu sống vợ tôi đi!!!
– Rất tiếc, bệnh viện chúng tôi không có đủ số lượng máu cần truyền…
Ông Huy đang gào lên điên loạn thì Trung điềm tĩnh lên tiếng.
– Có tôi thưa bác sĩ! Tôi thuộc nhóm máu O đây!
– Vậy xin mời anh đi theo chúng tôi. Những người còn lại làm ơn chờ ở đây trong khi chúng tôi tiến hành truyền máu cho bệnh nhân!
Nói xong cô y tá dẫn Trung bước thật nhanh vào phòng và đóng cửa lại. Ông Huy lòng như lửa đốt cứ đi qua đi lại bên ngoài cửa. Còn Quân đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn đăm đăm vào cánh cửa vô hồn trước mặt. Chợt trong đầu nó thoáng hiện ra những điều tồi tệ nhất.
Sau gần 15 phút truyền máu, Trung và một vị bác sĩ khác đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Trông gương mặt anh lúc này phờ phạc hẳn vì vừa phải cho đi một lượng máu khá lớn. Quân dìu anh lại ghế ngồi và nín thở chờ nghe bác sĩ thông báo tình hình.
– Hiện tại thì chị nhà đã qua khỏi tình trạng nguy kịch nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Chúng tôi sẽ theo dõi bệnh nhân thêm vài giờ nữa, có gì sẽ thông báo với mọi người sau. Bây giờ, phiền anh đi theo tôi làm thủ tục nhập viện và đóng tiền viện phí cho nạn nhân.
– Vâng, cám ơn bác sĩ nhiều lắm!
Nghe được tin tốt lành, Quân ôm chầm lấy anh bật khóc nức nở. Cũng may là mẹ Quân không sao chứ nếu mà bà ấy có mệnh hệ nào là Trung sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Anh vừa cố gắng làm một điều có ích để bù đắp lại nỗi đau mà mình gián tiếp gây ra cho gia đình người yêu. Quân lúc này mới nhìn anh lo lắng hỏi han. Cảm giác bất an chỉ mới vừa trôi qua trong tích tắc.
– Anh có mệt không anh? Cám ơn anh đã cứu mẹ em. Không có anh cho máu chắc mẹ em khó lòng mà qua khỏi..Hic hic
– Đừng nói những chuyện không hay Quân à. Đó là bổn phận của anh mà. Mẹ của em cũng là mẹ của anh thôi.
Anh nhấc cánh tay rã rời xoa đầu Quân cười nhẹ. Thấy anh khá mệt mỏi, nó vội chạy đi đến chỗ căng tin mua một ly sữa nóng để cho anh lấy lại sức. Khoảng hai tiếng sau, tình hình bà Huyền đã có vẻ ổn hơn. Khi nghe vị bác sĩ trưởng khoa thông báo là mẹ Quân không còn nguy hiểm gì nữa, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Rồi ba người lại ngồi im lặng nhìn nhau mà không nói câu gì. Chợt Trung từ từ bước đến trước mặt ông Huy nói với giọng ăn năn.
– Con xin lỗi chú, cũng tại vì con mà cô Huyền mới ra nông nỗi thế này. Chú cứ trách mắng con đi ạ.
– Ơ kìa anh Trung…
Quân níu lấy tay áo anh trong khi Ông Huy không nói gì mà chỉ liếc nhìn Trung bằng ánh mắt vô hồn. Cảm giác thương xót xen lẫn sự tức giận đang giằng xé trong tâm can làm ông rất khó chịu. Bất giác ông siết chặt tay đấm mạnh xuống chiếc ghế đang ngồi và nói lớn như mất kiểm soát.
– Cậu không có lỗi gì cả. Trách mắng cậu thì có khiến mẹ thằng Quân tỉnh dậy được không! Cậu có lòng tốt thì hãy đừng yêu con trai tôi nữa để tránh những phiền phức sau này. Mối quan hê này sẽ còn gây rất nhiều chuyện đau lòng nữa đó, cậu có hiểu không hả?
Bỗng Trung quỳ sụp xuống ngay trước mặt ông Huy làm ông và Quân há hốc miệng sửng sốt. Anh nói với giọng tha thiết khiến Quân rưng rưng nước mắt vì cảm động.
– Chú ơi, làm ơn đừng bắt con xa em Quân mà chú! Con xin chú hãy cho con một cơ hội…
– Cậu làm cái gì thế này??? Mau đứng dậy đi!
– Thật sự là con rất yêu em Quân và không thể nào dừng lại được nữa rồi. Con không còn cách nào khác chú Huy à…
Trước hành động bất ngờ và thái độ thành tâm đến không tưởng của Trung, ông Huy lặng người đi mấy giây. Bao nhiêu cảm giác trách hờn Trung chợt biến đi mất và thay vào đó là nỗi xúc động ùa đến ào ạt. Ông im lặng suy nghĩ thật nhanh trong vài phút và rồi trong đầu ông chợt lóe lên một ý tưởng mà ông cho là thích hợp nhất để giải quyết ổn thỏa chuyện này.
– Thôi được rồi, vì cậu đã cứu sống vợ tôi cho nên tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Tôi sẽ chấp nhận cho cậu yêu thằng Quân nhưng với một điều kiện.
Trung vội ngẩng đầu lên nhìn ông Huy, đôi mắt anh sáng lên mừng rỡ.
– Điều kiện gì chú cứ nói! Con sẽ chấp nhận tất cả cho dù khó khăn đến cỡ nào.
– Từ từ, cậu nghe tôi nói đã rồi hãy quyết định cũng không muộn.
– Vâng.
Cả anh và nó đều hồi hộp chờ đợi cái điều mà ông Huy sắp thốt ra.
– Cậu nghe cho kỹ đây! Điều tôi muốn câu thực hiện đó là tạm nghỉ công việc làm cảnh sát giao thông và thay mẹ thằng Quân trông nom, coi sóc trang trại của gia đình tôi trong vòng một tháng. Chỉ một mình cậu thôi, cậu làm được chứ?
– Con…
Trung khá ngỡ ngàng trước lời đề nghị đó dành cho mình. Có vẻ như ông Huy muốn đẩy anh vào tình huống khó xử, buộc phải chọn con đường từ bỏ. Anh còn đang cúi đầu ngẫm nghĩ thì ông Huy nói tiếp trong tiếng ho khan.
– Chưa hết đâu. Trong thời gian đó, cậu và thằng Quân tuyệt đối không được gặp mặt nhau vì thằng con tôi sẽ lên thành phố học tiếp cho hết học kì hai.
Quân lúc này mới níu tay ba nó khẩn khoản cầu xin.
– Ba ơi không được đâu. Làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh Trung…Hơn nữa một mình anh ấy làm sao có thể trông coi hết được cả một trang trại rộng lớn cơ chứ?
– Đó là chuyện của cậu ta. Cậu ta muốn đạt được mục đích thì phải tự lo liệu lấy. Ba đã quá nhân nhượng cho tụi con rồi đó. Còn con nữa, không những không được phép gặp cậu ta mà con còn phải lo tập trung học hành nếu mà để kết quả thi bị điểm thấp thì chuyện chấp nhận tình cảm của con cũng không được ba thông qua đâu!
– Ba…
Quân im lặng nhìn anh hoang mang trong khi ông Huy lặng lẽ quan sát thái độ của Trung. Ông vỗ vai anh nhẹ nhàng bảo.
– Con nghĩ thế nào hả Trung? Nếu thấy khó nghĩ quá thì chú khuyên con nên chấp nhận từ bỏ ý định yêu thằng Quân đi. Nó sẽ chẳng đi đến đâu đâu. Như vậy mới tốt cho cả con và gia đình chú. Hai đứa làm anh em kết nghĩa cũng được mà phải không?
– Không! Xin lỗi chú là con không thể sống giả dối với cảm xúc của mình được! Con xin chấp nhận yêu cầu của chú và hứa sẽ làm cho trang trại nhà mình đi lên! Hy vọng chú cũng sẽ giữ lời hứa của mình.
– Cái gì? Con có chắc không hay nhất thời suy nghĩ bừa?
– Không đâu thưa chú! Con nói được là làm được! Chỉ cần chú với cô đồng ý tán thành thì chuyện gì con cũng làm, cho dù có ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của con đi chăng nữa!
– Cậu…
———————-