Cô gái trong truyện từ nhỏ đã chịu nhiều tổn thương. Lớn lên cô dần dần khép lại lòng mình, tách biệt mình với mọi người...
Lòng cô vốn dĩ không thể mở ra với bất kì ai, nhưng có một ngày, cô chợt nhận ra một ngoại lệ
“Anh Quân, cậu hãy nghe cho rõ đây! Hoa Quỳnh tôi dù có thảm hại đến đâu cũng không muốn nhận lấy tình cảm thương hại này từ cậu. Giữa chúng ta mãi mãi là hai đường thẳng song song không thể hợp thành. Cậu là người mà tôi không thể nào chạm tới. Tôi và cậu sẽ chẳng bao giờ có thể vượt qua ranh rới gọi là "bạn thân"."
Tôi quay đi, bước lên máy bay trở về Đà Nẵng mang theo mối tình đơn phương đau lòng ấy. Cứ ngỡ cậu ấy chỉ là thoáng qua, nhưng khi gặp lại hoá ra cậu ấy là cả cuộc đời tôi đi tìm..
5 năm sau....!
Anh xuất hiện khiến những tăm tối dần tan đi, những tình cảm kí ức lại chợt ùa về cũng trong một mùa hạ...Em cứ ngỡ hoa Quỳnh trong em chẳng nở thêm lần nữa, nhưng năm ấy, em đã thấy Hoa Quỳnh nở lần Hai