Ngay khi kể ra câu chuyện này, tôi biết mình có thể sẽ bị phán xét rất nhiều. Bản thân tôi chưa bao giờ cho rằng mình đúng, hoặc nếu có, thì đó chỉ là cái đúng rất bản năng – bởi những thứ tôi làm đều đi ngược lại với logic suy nghĩ, thuần túy chỉ tuân theo cảm giác. Hãy để tôi kể cho bạn câu chuyện từ lúc bắt đầu.
Tôi là một cô gái 25 tuổi, bình thường như mọi cô gái 25 tuổi khác. Sống trong một gia đình bình thường, có một công việc bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Tôi từng có người yêu – một gã thực tình là không ra gì lắm, ngủ với hầu hết những cô gái hắn có thể. Sau chuyện tình đó, thú thực, tôi mất khá nhiều thời gian để cân bằng bản thân, nhưng cảm giác với con trai nói chung đã mất đi khá nhiều.
Cho đến ngày tôi gặp anh.
Vấn đề quan trọng nhất hãy bắt đầu bằng một câu đơn giản thế này: Anh là người yêu bạn thân nhất của tôi. Các bạn bắt đầu thấy sự khốn nạn của tình huống mà tôi đã và đang trải qua rồi phải không? Nó còn drama hơn một chút ở điểm này: tôi đã thích anh trước khi anh trở thành người yêu của con bạn tôi. Tôi gặp anh lần đầu tiên ở một quán café, anh đi cùng một người bạn, tình cờ tạt qua nơi chúng tôi đang ngồi, một buổi café vô thưởng vô phạt của một lũ những đứa không biết làm gì cho hết buổi chiều.
Tôi biết anh không thích ngồi đó, cũng giống như tôi. Sự đồng cảm vô hình diễn ra ngay khi đó, chỉ là anh đã đứng lên xin phép đi trước, điều mà tôi cũng định làm ngay khi đó. Tôi tìm facebook của anh ngay tối hôm đó, và bắt đầu thầm lặng follow anh, tìm một cách nào đó để có thể tiếp xúc với anh.
Một chàng trai ít nói, ít cười, sống đơn giản, có chút cầu toàn, nhưng không thích tỏ ra hiểu biết, không thích phông bạt như phần lớn con trai mà tôi gặp trên đời này. Tôi như tìm thấy một phần mình đã tìm kiếm từ rất lâu, tôi chỉ không biết mình nên bắt đầu như thế nào. Ngay khi tôi còn loay hoay ở đó, có người đã bắt đầu trước…
Hai tháng sau, tôi gặp anh lần thứ hai, trong sinh nhật của đứa bạn thân tôi. Anh xuất hiện, với tư cách người yêu của nó. Tôi im lặng trong suốt buổi tiệc, mỉm cười khi cần, cụng ly khi cần, đóng trọn vai mình phải đóng. Và về khóc suốt đêm hôm đó, bởi tôi biết đó sẽ là bắt đầu của một chuỗi ngày tôi trở nên thảm hại.
Yah, câu chuyện đương nhiên không kết thúc ở đó. Tôi biết mình không thể làm gì khác, cũng cùng lúc tôi biết mình không thể không làm gì đó. Nhưng tôi phải làm gì – khi mà anh đã trở thành người yêu của đứa bạn thân nhất của tôi? Thậm chí, ngay sau hôm sinh nhật, nó còn gọi tôi đi café, xin lỗi rối rít vì đã không có chút nào thông báo trước.
“Đáng ra tao phải bảo mày. Nhưng mà mày ơi, như sét đánh mày ạ. Gặp cái yêu luôn.” Ừ, tôi biết. Tôi vẫn lặng lẽ follow facebook của anh. Anh up rất ít status, có khi cả tuần chẳng có nổi một cái, nhưng anh online khá thường xuyên, thậm chí cả lúc đêm muộn. Tôi phát điên mỗi khi nhìn thấy cái nick đó sáng, tôi muốn vào nói chuyện, bình thường như một sự tình cờ, nhưng tôi không thể. Có điều gì đó sai ở đây.
Ngày đầu tiên khi con bạn thân tôi và anh cãi nhau. Nó gọi tôi ra café, xả một tràng hơn xả lũ. Tối về nó viết status đá xoáy, hờn giận. Anh thì im lặng, hoặc ít nhất đó là thứ mà tôi thấy. Đến nửa đêm. Tôi thấy anh up status một ca khúc trong I need you now, đúng đoạn tôi thích: “And I wonder if I ever cross your mind. For me it happens all the time. It"s a quarter after one. I"m alone and I need you now. Said I wouldn"t call. But I lost all control. And I need you now…”
Như trong cơn say, tôi thoát facebook, lập một nick mới, vào inbox cho anh. “Anh ổn không?”
Chừng nửa tiếng sau, tin nhắn trả lời đến: “Ai vậy?” “Một người quan tâm đến anh.” Không có tin nhắn trả lời nào sau đó. Tôi buông điện thoại, nằm nửa tỉnh nửa mơ đến sáng. Khi tôi tỉnh dậy, vẫn không có tin nhắn trả lời nào qua nick ảo mà tôi mới lập, nhưng ở facebook của tôi, anh like một bức ảnh tôi up đã lâu lắm rồi.
Câu hỏi hiện lên trong tôi ngay lúc đó không phải: “Anh đã biết đó là tôi?” Tại sao, hay như thế nào. Tôi chỉ thấy tim mình đập loạn nhịp, cái cảm giác đã nhiều năm không còn xuất hiện. Tôi biết rất có thể mình sẽ làm sai điều gì đó, có thể sẽ thật có lỗi với một ai đó, nhưng tôi không thể dừng việc nghĩ rằng nếu anh và con bạn tôi thật sự chia tay, thì liệu tôi có tiến tới không?
Ngày hôm đó trôi qua dài vô tận, cho đến khi tôi nhận được cuộc điện thoại từ con bạn thân cuối buổi chiều, và sai lầm nhất của tôi chính là đã bấm nghe cuộc điện thoại đó.
Con bạn thân tôi gọi, bắt đầu cuộc điện thoại bằng tiếng khóc thổn thức. Tôi bối rối. Tôi biết mình nên dập máy ngay ở đó trước khi nó bắt đầu nói, nhưng tôi không thể.
- Café nhé, tao qua đón – Tôi hỏi khi nó bắt đầu ngừng khóc.
- Ừ!
Vậy là tôi ngồi với nó ở quán café, nghe nó kể lể về vụ cãi nhau, những lý do nhảm nhí, những đoạn đối thoại đứt quãng, dở dang. Tôi đóng vai một chuyên viên tư vấn tình cảm, một người lắng nghe. Còn nó thì không ngớt buông những lời trách móc người yêu nó – cũng là người mà tôi yêu thầm. Tôi an ủi nó, tôi động viên nó hãy bình tĩnh, đâu sẽ có đó, tốt hơn hết hãy làm lành với anh đi.
Trời ơi, tôi chẳng biết mình đang làm cái quái gì nữa. Tôi khuyên nó quay lại với anh. Không phải tôi muốn họ chia tay sao? Có gì đó thật sự mâu thuẫn trong tôi, một mặt tôi muốn có anh, một mặt tôi không muốn con bạn thân tôi buồn. Khi ngồi với nó, thứ duy nhất tôi cảm thấy là tội lỗi. Nó ra về trong tâm trạng tốt hơn, còn tôi thì thấy tệ hơn.
Tối hôm đó, facebook anh im lìm. Tôi mò sang facebook của bạn thân anh, thấy đăng ảnh đang ngồi với anh tại một quán bar nhỏ trong phố cổ. Tôi thay đồ rồi lao ra phố, đi thẳng lên quán bar kia. Tôi gọi Gin Tonic ngồi một mình trong góc, quan sát anh và bạn đang ngồi tại quầy bar, quay lưng về phía tôi. Hai người ngồi nói chuyện một lúc lâu, trước khi bạn của anh cầm áo đứng lên về. Đồng hồ lúc đó chỉ 11 giờ đêm. Tôi bước ra quầy bar, làm khuôn mặt tự nhiên nhất có thể.
- Anh N! Anh nhớ em không?
- Anh nhìn tôi một chút, hơi mỉm cười. - Có, em là bạn thân của C?
- Vâng. Tình cờ quá. Anh lên đây một mình à? - Anh đi với bạn, mà bạn anh có việc phải về rồi. - Vậy em ngồi nhé?
- Anh định đứng lên. Anh hơi đói, muốn đi ăn gì đó.
Câu trả lời hơi ngược với suy nghĩ của tôi, nhưng thôi, đã đâm lao phải theo lao. Dù sao tôi cũng đến tận đây rồi…
- Em biết một chỗ ăn ngon giờ này. Anh muốn thử không? Tôi thấy một sự dao động nhẹ trong mắt anh.
- Ừ, cũng được. Em đi xe không? - Em không. Lúc nãy em đi taxi.
- Ừm, vậy để anh chở em. Chúng tôi bước ra ngoài. Nhân lúc anh đang lấy xe, tôi lấy nước hoa trong túi ra xịt thêm lên cổ. Khi đã ngồi trong xe anh, mùi nước hoa dịu dịu vương quanh không gian nhỏ hẹp. Tôi chuẩn bị mọi thứ để có thể sống có lỗi với con bạn thân…
Vừa ngồi cạnh người yêu của con bạn thân trong ôtô của anh, tôi vừa nhắn tin cho nó. Tiếp tục đóng vai an ủi và chia sẻ. Tôi cảm thấy mình thật khốn nạn, nhưng hoặc tôi sẽ không phải với nó, hoặc tôi sẽ không phải với lòng mình. Tôi sẽ phải chọn. Và có ai muốn chính bản thân phải buồn…
Chúng tôi đi đến một nhà hàng chuyên mở đêm, chọn một bàn gần cửa sổ. Tôi gọi vài món lặt vặt, chủ động uống bia.
- Hôm nay anh không đi với cái C hả?
- Bọn anh đang cãi nhau – Anh trả lời đơn giản.
- Oh vậy à ? Em xin lỗi em không biết. Trời, vậy đi ăn riêng với anh thế này dễ gây hiểu nhầm lắm!
- Có vẻ cũng chẳng ai thấy mình giờ này. Muộn quá rồi.
Đó là một câu nói vô thưởng vô phạt hay có ẩn ý, bản thân tôi khi đó chưa tự trả lời được. Như là anh không phản đối, cũng không hẳn đồng tình. Chúng tôi ngồi ăn với nhau, uống bia, cười nói mấy chuyện vui vẻ không tên. Cảm giác đó rất dễ chịu. Trời lạnh nhưng trong lòng lại thấy ấm. Ngồi cạnh anh, tôi thấy an toàn một cách khó hiểu. Như là nếu có ai nhìn thấy cũng chẳng sao.