Yêu Người Tĩnh Lặng

10/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Yêu Người Tĩnh Lặng là một câu chuyện lãng mạn giữa hai người và được xuất phát từ nàng, anh là người ít nói nhưng sống rất chân tình, chỉ như thế mà nàng đã sẵn sàng làm mọi thứ để chinh phục  …
Xem Thêm

Chương 16
Cuồi cùng… cuối cùng đã nói ra câu đó, khiến quan hệ hai người không vãn hồi được nữa. Tuy rằng sớm hay muộn kết quả đều như thế, nhưng không biết vì sao nàng vẫn cảm thấy mất mát.

Trong mắt Hiền Vũ Tây đượm buồn, nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, để mặc cho Trì Hải Bình ôm nàng vào lòng.

“Có ổn không?”- Để nàng ngồi xuống ghế sô pha, hắn ngồi xổm trước nàng lo lắng hỏi. “Hối hận vì những đã nói sao.”

“Không có, em không hối hận, chỉ là cảm thấy mất mát.. dù sao tất cả đều thật dễ dàng, dễ dàng đến mức khiến em hoài nghi em chẳng có chút giá trị nào cả”- Vì vậy họ mới buông nàng dễ dàng như thế.

Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nét mặt không đổi nhưng chứa sự yếu ớt càng khiến người ta thấy thương.

Đừng suy nghĩ nhiều quá, em không có sai, là họ không biết em tốt như thế nào “- vỗ vỗ đầu nàng, trong mắt Trì Hải Bình có chút đau lòng.

Tiểu tình nhân này của hắn cũng có lúc yếu ớt như thế? Cho dù lúc khóc trong văn phòng hắn, nàng cũng chỉ đứng sau mượn lưng hắn. Lúc này gương mặt nàng giống như muốn khóc, hắn nghĩ cách nào đó có thể khiến nàng mỉm cười.

“A! Em không sao”- Nàng vỗ vỗ hai má muốn khiến khí sắc mình tốt hơn một chút. “Đột nhiên sao lại đa sầu đa cảm thế chứ”

“Không có việc gì là tốt rồi. Còn phải nghĩ tới chuyện tiếp theo nữa!”- Trì Hải Bình nhắc nhở nàng chuyện quan trọng.

Với cá tính của hai người kia chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, đến lúc đó nàng nên đi đâu lại là vấn đề rất lớn.

“Tiếp theo… em không muốn nghĩ nhiều, vừa mới nói xong em không muốn nghĩ nữa”- Nàng lè lưỡi, vẻ mặt đáng yêu. “Nhiều lắm thì đi ngủ công viên”

Có muốn đến chỗ anh không?”- Hắn thử đề nghị.

“Chỗ của anh? Là công ty sao?”

“Sao có thể!! Sao có thể ngủ ở công ty chứ, anh nói là ta mua một căn phòng gần đó”- Hắn bật cười. Nàng nghĩ hắn là người thế nào chứ? Ngủ cả ngày ở công ty sao.

Gần đó? Khu gần đó cũng chỉ có mấy căn, hơn nữa nhà nào cũng đều xa xỉ.

“Nhà gần đó rất mắc”- Đây là câu khẳng định, từ bên ngoài cả thể nhìn thấy kiến trúc xa hoa của mỗi căn.

Đất hay nơi ở đều mắc đến dọa người, không cần phải nói đến cao ốc vila, xung quanh hầu như là biệt thự.

“Rất mắc, nhưng anh vẫn chịu được. Em thấy thế nào? Chuyển đi cùng anh chứ?”

“Nhưng em rất tiếc căn phòng này..”- Hiền Vũ Tây nhìn ghế sô pha bàn tủ cùng những vật nhỏ mà hai người đã mua. “Là chúng ta cùng nhau trang trí, hơn nữa..”- Lần đầu tiên của nàng cũng ở đây.

Trì Hải Bình không nói lời nào, ánh mắt cùng nàng hồi tưởng lại, rõ ràng nơi này có rất nhiều thứ không thể bỏ.

“Không sao!”- Ôm nàng, Trì Hải Bình thở dài. “Sau khi đến chỗ của anh, chúng ta sẽ mua thật nhiều, tạo ra thật nhiều hồi ức.”

Chỉ cần hai người ở cùng nhau, hai người nhất định sẽ tạo ra hồi ức, dù thời gian qua đi, cũng sẽ lưu lại cho họ những kí ức tốt đẹp nhất.

“Anh nói đúng”- Nàng để lộ ra nụ cười, xóa đi mây mù đang bao phủ.

Chỉ cần hai người ở cùng nhau, thì những điều này có gì là quan trọng! Đối với họ mà nói, hai người ở cùng nhau mới là quan trọng, không phải sao.?



“Sau khi xin giả bệnh vài ngày, hôm nay phó hội trưởng cuối cùng cũng đi tới giúp rồi sao?”- Phổ Tư Nam nói móc.

Thật sự không thể trách nàng nói chuyện cay độc, bởi vì có người vì một nam nhân mà để mặc bạn bè sống chết, rong chơi với tình yêu, cũng không ngẫm lại xem nàng cũng đang độ xuân a!

“Không, mình hôm nay tới nói mình sẽ chuyển nhà”- Hiền Vũ Tây tao nhã kéo ghế ngồi xuống, ôn nhu mỉm cười

“Chuyển nhà, là cùng nam nhân ở chung sao?”- Phổ Tư Nam nhìn nàng nở nụ cười tựa gió xuân, thuận miệng nói lung tung.

“Không sai”- Hai người dù sao cũng đã ở chung, chỉ là trước đó ở nhà nàng, giờ thì ở nhà hắn.

Nhớ đến ngày hôm qua vừa bước vào nhà hắn, nàng hiểu tại sao hắn lại bỏ căn phòng to của mình chạy tới hang ổ nhỏ xíu của nàng. Chính vì phòng quá to nên lặng lẽ không tiếng người, dù trang hoàng xa hoa, nhưng lại yên tĩnh đến mức khiến người khác vừa bước vào liền thấy lạnh lẽo. Tuy căn phòng không tốt, nhưng mà ít nhất ở nơi đó, hắn không cần vội vàng giặt mấy bộ quần áo cũ, còn có thể mỗi ngày tiết kiệm thời gian chạy đi chạy về thay đổi đồ tây.

Hiện tại mối quan hệ của cả hai không còn lá bí mật, hắn tự nhiên cũng không cần phải cải trang..

“Là thật sao?”- Phổ Tư Nam kinh hô, không thể tin nàng chỉ là tùy tiện nói ai ngờ lại đúng.

“Là thật!! Nhưng mình cũng rời khỏi Hiền gia rồi, cho nên tài sản của mình đều bị thu về”

“Là do hai vị đại nhân kia dở trò quỷ đúng không?”- Phổ Tư Nam lập tức lĩnh ngộ, khẳng định ngay.

“Ai bảo mình không có cách nào ngoan ngoãn gả cho tên nam nhân chưa hỉ mũi sạch, còn chưa gặp mặt bao giờ”- Nàng nói như chuyện bất đắc dĩ, nhưng thật qua nó chỉ ngồi nổ mà thôi

“Cậu nếu không có trợ cấp làm sao đủ tiền thuê nhà mà sống, kế tiếp nên làm sao?”- Phổ Tư Nam thực tế hỏi.

“Mình tìm được một từ chi phiếu dùng mãi không hết, đương nhiên là ăn của hắn, dùng của hắn”

“Cậu xác định không phải đang bán mình đấy chứ?”- Nghe như bao nuôi vậy.

“A… phải nói là anh ấy bận, mình chỉ giống như quản gia giúp anh ấy làm việc vặt”- NHưng thực tế trong phòng hắn luôn có người tới quét dọn, quần áo cũng giặt định kì, việc của nàng chỉ là chuẩn bị bữa sáng và bữa tối.. còn cả phục vụ trên giường

Nhưng những chuyện đó bỏ bớt không nói, nói ra rất xấu hổ a!.

“Cậu làm quản gia rất hợp, làm gì có cô gái nào vừa tỉ mỉ cẩn thận như cậu, đúng là toàn vẹn mười phần”- Phổ Tư Nam giễu cợt. “Nhưng mà không biết ai lại chịu bị vẻ bề ngoài của cậu lưà như thế chứ, thật chất cậu rất cứng rắn?”

Chỉ cần một lần nhìn thấy nữ nhân tức giận chắc chắn không ai muốn gặp điều thứ hai, nàng cho dù rất ít tức giận, nhưng nếu muốn thấy nàng giận kinh khủng thế nào thì phải có kế sách trước.

“MÌnh cũng không dám dùng chiêu này trước anh ấy”- Hiền Vũ Tây hờn dỗi phản bác.

Yêu còn không hết, nàng ở trước mặt hắn bày ra bộ dạng nhỏ bé còn không kịp, thì làm gì có cơ hội để tức giận nỗi điên với hắn chứ.

“Trời ạ! Bình thường cậu dùng cách này nói chuyện với hắn ta sao”- Nhìn bộ dạng quyến rũ của Hiền Vũ Tây, Phổ Tư Nam há hốc miệng. “Thật sự là kém.. còn kém nhiều lắm.

Bề ngoài nàng mảnh mai giống như mỹ nhân cổ đại, lúc bình thường, đôi mắt của nàng lại rất lạnh lợi, luôn luôn suy nghĩ gì đó nhưng bộ dạng hồn nhiên quyến rũ của nàng hiện tại, không cần phải nói là câu dẫn nam nhân, mà sợ rằng thiếu chút nữa, con gái cũng bị Hiền Vũ Tây mê hoặcc

“Phải không?”- Hiền Vũ Tây mím môi cười khẽ, liếc mắt đưa tình.

“Đủ rồi, đủ rồi! Để lại địa chỉ mới rồi cậu mau đi đi” – Đúng là nữ nhân đang yêu thì thoắt ẩn hoát hiện, khi cần mới ló mặt ra..

“Không cần mình giúp sao?”- Hiền Vũ Tây tốt lành hỏi.

“Không cần, không cần!! Đi nhanh dùm đi”- Nàng thà rằng bận một mình tới nửa đêm, cũng không muốn mang theo nữ nhân đang yêu cực kì chướng mắt ở bên cạnh mình

“Vậy mình đi đây!! Đừng trách mình không giúp a”- Bước chân nhẹ nhàng, mỹ nhân đi ra tới cửa, để lại mình hội trưởng đáng thương một mình sắp xếp văn kiện.

Nàng cũng có tình tương thân tương ái cố tình tới giúp, ai ngờ là họ không cho nàng làm!! Quên đi!! Dù sao cũng nên an phận, chạy về nhà ngủ một giấc xem sao!! Biết đâu lúc mơ sẽ gặp được người nàng yêu.

Cáh đó không lâu, tại phòng hội nghị nằm trên tầng cao nhất của tòa nha, Trì Hải Bình ngồi trên ghế không ngừng nhìn thời gian, giống như rất vội. Việc hắn tỏ ra dị thường như thế khiến nhiều người nghĩ rằng ông chủ vội vàng muốn chỉnh sửa lỗi sai trong bài báo cáo, sau đó sẽ buộc người đang báo cáo nghỉ việc.

Sau khi báo cáo kết thúc, mọi người trong lòng tuy vui vẻ, nhưng không dám ở trước mặt tổng giámm đốc mà khinh suất, chỉ cúi đầu lắng nghe dáng vẻ nghiêm túc, đợi kết luận của Tổng Giám đốc.

“Hôm nay cuộc họp tới đây kết thúc, thư kí ghi chép lại biên bản, đem bản báo cáo hôm nay chỉnh sửa lại, tan họp”- Lược bớt những lời phê bình mọi ngày, Trì Hải Bình chỉ nói mấy câu đã kết thúc cuộc họp, chủ quản ai cũng đang chăm chú lắng nghe liền giận mình choáng váng, nhìn Trì Hải Bình cầm lấy văn kiện rời khỏi phòng họp.

Hành động của hắn khác hẳn ngày thường khiến cho mọi người xôn xao cả lên.

“Tổng giám đốc gần đây hình như xảy ra chuyện gì đó? Có vẻ rất vội vã tan ca”

“Tuy rằng mấy tháng qua tổng giám đốc luôn trở về đúng giờ tan tầm, nhưng bất thường là lại gấp gáp tan họp như thế, ngay cả công việc cũng mang về nhà làm chứ không tăng ca”

“Có lẽ ngài ấy chuẩn bị án tử cho chúng ta không chừng”

“Có khả năng lắm chứ! Dù sao tổng giám đốc cũng làngười rất có đôi mắt đầu tư mà”

Tiếng thảo luận từ phòng họp vang đi xa cả dặm, Trần Chí Minh là kẻ duy nhất biết nội tình thì ngầm cười ra tiếng.

Chuẩn bị án tử sao? Là người có đôi mắt đầu tư sao? Kẻ đó vội vàng về để ăn cơm bạn gái nấu chứ đầu tư gì, toàn bộ công ty hơn phân nữa cũng xem như hắn như nhà đầu tư lớn.

Thật tốt ! Nghĩ tới có một nữ sinh trung học ở nhà nấu đồ ăn, hắn cũng muốn đi tìm bạn gái cho nhanh. Ai! Nguyệt lão, nguyệt lão, ông tới khi nào mới đưa cho ta tơ hồng!! Hắn đã đợi suốt ba mươi năm, cũng nên tội nghiệp hắn chứ!!”

Ở phòng bếp không ngừng tỏa ra mùi hương đồ ăn, một bóng người duyên dáng bận rộn đừng trước bồn rửa tay, Trì Hải Bình đứng ngoài phòng bếp, nhìn tiểu nữ nhân này thật lâu mà không lên tiếng.

Nhận thấy có đôi mắt nóng như lửa nàng tính xoay người lại, thì bị hắn từ sau lưng ôm lấy, xem nàng như đứa trẻ ôm vào lòng.

“Anh sao lại về sớm như thế, em chưa làm xong đâu”- Củ cải nàng chỉ mới xắt được một nửa, nàng vặn vẹo thân mình để cho hắn biết nàng đang bận, mời hắn buông tay ra sang bên kia ngồi xuống.

Không nghĩ tới hắn chẳng những không động đậy, lại càng ôm nàng chặt hơn, khiến cho nàng sắp không thở nổi.

“Em hiện tại cố tình hấp dẫn anh sao?”- Hắn hôn dọc theo đường cong của cổ nàng từ từ xuống thấp, hỏi.

“Cái gì? Em không có..”- Nàng kinh hô một tiếng, vì để dễ làm việc nàng thay đi bộ đồng phục. Bây giờ, tay hắn lại càng thỏa sức công chiếm, tùy tiện đυ.ng chạm vào người nàng.

“Không!! Em có”- Trì Hải Bình thở hổn hển vén chiếc váy chấm bi của nàng lên, bàn tay to len vào bên trong qυầи иᏂỏ.

Nằm việc hai ngày, hơn nữa miệng vết thương đã khép lại bốn năm ngày qua, cả một tuần nay hắn chưa chạm vào nàng, lúc nàng nàng còn vặn vẹo trong người hắn, nàng làm như thế không phải hấp dẫn nam nhân thì là gì?

“Khoan đã, đây là phòng bếp! Hơn nữa”- Nàng còn chưa kịp chống đối, hắn đã xoay người, sau đó ngậm lấy đỉnh môi anh đào của nàng, dồn dập liếʍ.

“A! Đơi đã… … bếp đang sôi”- Một tay chống sau bàn, một tay ôm lấy cổ hắn, nàng chỉ có thể bấu víu để mặc hắn muốn nàng.

Trong phòng bếp, lửa nóng sôi trào, kết hợp với tiếng rên rĩ của hắn tọa thành một bản hòa tấu êm dịu.

“Cái kia tính sau đi”- Hắn giờ này rảnh đâu mà quản nồi nước kia, hiện tại thứ hắn muốn nhấm nháp duy nhất chỉ có mùi hương ngào ngạt từ cơ thể nàng.

Hắn nhiều ngày kiềm chế du͙© vọиɠ như thế nàng lại không biết khıêυ khí©h hắn, làm sao mà có thể dừng lại được chứ?

“A… không được… điện thoại đang kêu kìa”

“Đừng để tâm tới nó”- DÙ sao hắn biết cuộc điện thoại này hơn phân nửa cũng chẳng có gì quan trọng.

“Nhưng.. là di động của anh”- Di động của hắn chỉ có người công ty biết, hắn là tổng tài làm sao không bắt máy chứ.

“Đáng chết…”- Hắn rút di động từ túi áo ra, một tay không quên ôm nàng tránh để nàng thừa cơ chạy trốn.

A.. tay hắn làm gì vậy?

Hiền Vũ Tây tính thừa cơ hắn nghe điện thoại mà bỏ đi, bây giờ nàng lại kinh hoảng khi nhận ra bàn tay đang ôm bên hông nàng không an phận đi xuống, thậm chí tiến vào đáy quần náng tác quái.

Tề..

Ngón tay hắn… không ngờ…

A!! Muốn bàn chuyện dự án thì gặp trực tiếp quản lí Trần.. mặc kệ là khảo sát hay gì đó đều giống nhau hôi..”- Cho dù đang nghe điện thoại, bàn tay hắn không hề an phận khẽ vuốt nhẹ u cốc của nàng, khiến nàng chỉ có thể dùng tay che miệng lại, tránh để tiếng rên rĩ của mình truyền qua điện thoại tới tai người thứ ba

“Ân.. dừng tay lại… bằng không”- Xuyên qua kẽ hở, nàng nhỏ giọng đe dọa hắn.

Trì Hải Bình cười không ra tiếng, chuyên tâm nghe đầu dây bên kia báo cáo công sự, nhưng ngón tay lại không lưu tình đâm vào huyệt khẩu đã bắt đầu tiết dịch.

A.. hắn sao có thể như thế.

Cánh tay vôi lực ôm lấy hắn, cả người nàng yếu đuối tựa vào, thở gấp. Một bên nghe hắn truyền đạt chỉ thị, còn dùng ánh mắt nhìn hai má nàng ửng hồng vì du͙© vọиɠ, du͙© vọиɠ trong hắn cũng lướt qua tuy không thể hiện ra nét mặt nhưng khiến hắn cảm thấy rung động.

Giọng nói của hắn đang bình tĩnh đột nhiên trở nên khàn khàn, hô hấp dồn dập. Người bên kia không biết, bên đầu dây điện thoại kia đang có tình hình chiến tranh kịch liệt, chỉ cảm thấy giọng nói giám đốc hô nay không bình thường

“Tổng giám đốc ngài không khỏe sao? Giọng nói hình như hơi khàn, bị cảm chăng”

“Quả thật không thoải mái” Hắn cố gắng khôi phục lại nói.

Hắn đúng là không thoải mái, nhưng không phải vì cảm mạo mà là vì bị du͙© vọиɠ đốt cháy.

“NHư vậy chuyện kia ngày mai tôi sẽ hỏi tổng giám đốc sau, tổng giám đốc nghỉ sớm một chút”

“Được”- Rốt cuộ cũng xong.

Hắn vội vàng tắt nguồn, tránh để kẻ khách quấy nhiễu. Ném đi động qua một bên, hắn nhớ tới Hiền Vũ Tây bự bức tới ngã vào người hắn, nàng không dám lên riếng rên rĩ chỉ có thể kiềm chế, cơ thể mềm mại run lên, một bên cởi bỏ bộ đồ tây, đem vật ngang nhiên của mình phóng ra.

Kéo bàn tay đang che miệng nàng xuống, hắn siết chặt lấy lưng nàng, khiến cho cơ thể hai người không còn khe hở.

“Em xem, em cũng đã chuẩn bị tốt rồi”- Hắn ghé vào tai nàng nói, đầu ngón tay dính là thành quả chơi đùa của hắn.

“Anh còn không.. ân”- nàng nhỏ giọng kháng nghị, dưới bụng không ngừng truyền lên cảm giác trống rỗng khiến nàng xoay chuyển mông, cọ sát thân thể vào hắn.

Vật nam tính cực đại đặt ngay hoa huy*t ướŧ áŧ, nàng rút giọng xuống, hàm răng cắn chặt môi, không muốn cầu xin tha. Ai muốn nhận thua trước chứ!

Hắn trêu cợt nàng như thế, trừ khi hắn mở miệng nhận thua trước, nếu không nàng tuyệt đối không mở miệng cầu xin

“Như vậy mà em vẫn chịu mở miệng, có phải là vẫn giận không?”- Hắn thổi vào tai nàng, làm cho người khác mê đắm, nhưng giọng nói giễu cợt lại khiến nàng thanh tỉnh.

“Ai dạy anh.. đã nói dừng tay còn không nghe”- Nếu vừa rồi nàng không kiềm chế người bên kia mà nghe thấy chắc nàng không bao giờ dám rời khỏi cửa phòng này.

“Tiểu hài tử quả nhiên rất so đo”- Không hề báo trước, hăn đem vật nóng của mình đẩy nhẹ vào hoa huy*t nàng, cho dù chỉ đẩy mạnh một chút, nàng cũng không chịu la lên: “Không sao anh không ngại”- Ngược lại như thế hăn thấy nàng rất đáng yêu.

“a.. A.. đợi chút.. em vẫn còn giận mà?

“Vẫn còn giận sao, như vậy đi?”- Hắn đẩy càng sâu, cả người nàng nảy lên cao.

“Ngô”- Cảm giác xâm nhập vào trong nàng thật thỏa mãn, hắn muốn bỏ sự kiên trì vô nghĩa kia, nhưng nhớ đến nụ cười khẽ của nàng vang lên bên tai, hắn làm gì còn mặt mũi nào chứ.

Hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cắn muốn đứt ra, nhưng nàng không chịu mở miệng xin tha, cầu hắn chiếm lấy thân thể nàng.

Khẽ thở dài. Hắn chỉ mong nàng đừng cố chấp nàng, hắn hết cách rồi, hơn nữa sự nhẫn nại của hắn đã tới giới hạn. Trận đấu du͙© vọиɠ này là đấu sự nhẫn nại, nhưng xem ra hắn thua rồi, kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© cũng kém hơn tiểu nư nhân này

“Anh thua rồi, Tiểu Vũ- nói xong, hắn đem du͙© vọиɠ của mình tiến vào thật sâu, cảm giác được bao bọc khiến hắn thỏa mãn.

Dành được thắng lợi nàng cười vui sướиɠ, cảm giác áp lực của kɧoáı ©ảʍ khiến nàng không thể thong dong nghênh đón sự thắng lợi, thậm chí còn chật vật phát ra tiếng ngâm yêu kiều.

“Hải Bình.. em muốn.. cho em”

“Anh dĩ nhiên cho em, chính là lúc này”- Trì Hải Bình bắt đầu đột kích tựa cuồng phong vũ bảo, từ phía sau nàng không ngừng chạm vào, thậm chí bàn cũng bị lay động.

“A..a”- Hiền Vũ Tây thầm quan sát, cảm thụ áp lực của hắn, đôi môi đỏ mọng không thể ép chặt nữa, lập tức đem tiếng thở dốc rện rĩ phát ra, không những vậy còn ra sức phối hợp với hắn, cùng tới đỉnh triều

Thêm Bình Luận