Cơn mưa đột nhiên đổ xuống trôi đi những tiếng ồn nhân sinh nơi hoàng thành, bên ngoài kia chỉ là một bức tranh ướŧ áŧ của cảnh vật, mỗi lần như vậy con người kia lại chỉ lặng thầm nhìn ra xa khi những giọt nước lớn nhỏ rơi xuống, Chân Viễn đã bao lần nhìn thấy dáng vẻ cô đơn ấy: " Hoàng thượng, đã đi một đoạn đường dài hãy đã mệt người vẫn là phải nghỉ ngơi một chút?"
" Không cần!" Vừa ra đời Lưu Phong đã được hoàng đế Phụng Luân sắc phong ngôi thái tử trước nhiều ý kiến bất đồng của quan thần, thái tử từ nhỏ đã thể hiện bản lĩnh vượt trội, tư duy không thua kém người trưởng thành. Không hề có điểm yếu để kẻ khác có thể nắm bắt lấy, thuận lợi lên ngôi hoàng đế năm 18 tuổi. Ai ai đều biết hắn liên tục đi khắp các nơi để tìm kiếm một điều gì đó, chính sự hoàn toàn giao lại cho vị đệ đệ của hắn là Lưu Vinh. Từ sâu trong mắt hắn là sự thờ ơ đối với thế nhân: " Cơn mưa vẫn không thay đổi theo năm tháng, như tiếng oán hận mãi mãi không ngừng lại."
" Sau ngần ấy thời gian người vẫn tự trách cứ bản thân?"
" Ta đã không ở đó, ta thậm chí không có tư cách để xin tha thứ."
" Hoàng thượng biết Vương tử sẽ không trách người mà. Hôm đó....!"
" Đủ rồi."
Ngữ khí không thay đổi Lưu Phong phát âm thật nhẹ nhưng cũng đủ khiến kẻ khác lạnh người, Chân Viễn nhanh chóng đổi chủ đề: " Mưa tuy đã ngớt nhưng kéo dài không dứt. Hoàng Thượng sẽ đến tiệc rượu chứ ạ?"
" Không hứng thú."
" Nhưng đây là lời mời của hoàng đế Long Thuận."
" Ta đã từ chối. Điều duy nhất khiến ta ở đây chính là Uyễn Quân."
Hiện lên trong trí nhớ của hắn là nụ cười hồn nhiên ngây thơ của người hắn yêu thương tha thiết, đôi mắt nhìn hắn gọi tên hắn thật rõ ràng cũng thật mong manh mờ ảo, tưởng chừng chỉ cần một giây thôi hắn sẽ không còn nhớ nổi hình dáng đó nữa, chính vì thế mà hắn chưa bao giờ lờ đi mục đích của mình dù chỉ một giây. Y nhìn hắn và nói: " Ngươi hứa đi."
" Hứa?"
" Ngươi đã chọn ta, vì thế ngươi phải hứa sẽ bảo vệ ta."
" Một khi chúng ta đã nhận định thì dù hy sinh tính mạng thì chắc chắn cũng sẽ bảo vệ người đó, cho nên không nhất thiết phải làm vậy."
" Ta không cần biết, hứa với ta đi. Âu Khắc?"
Mỗi lần người này gọi tên mình Âu Khắc vĩnh viễn không có cách để từ chối, hắn đột nhiên quỳ xuống một bên gối nâng lên bàn tay nhỏ xíu trắng ngần rồi đặt lên đó một nụ hôn: " Ta Âu Khắc là nhị tử của tộc trưởng Ất Khinh, kẻ đứng đầu dòng máu oai hùng của người Mai Nhĩ, ta lấy tất cả niềm kiêu hãnh của mình thề vĩnh viễn bảo vệ Huyễn Uyễn Quân. Vì ngươi mà sống, chết tùy ngươi định đoạt!"
" Âu Khắc."
Lời thề của chính mình vẫn còn đó hắn vẫn chưa bao giờ dám quên đi, nhưng người mà hắn nguyện dâng cả tính mạng để bảo hộ biến mất khỏi cuộc đời hắn như chưa từng tồn tại: " Uyễn Quân."
" Hoàng thượng cẩn thận."
" vυ"t....phập..." Mũi tên nhắm thẳng hướng Lưu Phong mà bắn đến, theo phản xạ sau khi nghe tiếng hô của Chân Viễn mà tránh người. Tên xé rách một mảnh bích vải rồi ghim vào tường .
" Là ai?" Sau khi xác nhận chủ tử không có xảy ra thương tích Chân Viễn theo hướng tên bắn mà phi người ra ngoài.
Nhìn một đường rách ở bả vai Lưu Phong bước đến rút ra mũi tên xem xét: "Là ngươi?" hắn lạnh lùng bẻ đôi: " Ngươi đi quá xa rồi đấy."
" Hoàng thượng!.....Không bắt được người." Chân Viễn trở vào câu nói cũng ngập ngừng đến quái dị, đương nhiên sẽ là thế khi hắn trước nay không hề nghĩ có quá 5 người có thể trốn thoát khỏi hắn. Nay chỉ một tên thích khách nho nhỏ hắn cũng không thể xác định được!
" Được rồi. Không phải lỗi của ngươi."
" Nhưng!"
" Xem đi." Lưu Phong đặt đầu tên đã bị bẻ gãy lên bàn, trên đó còn khắc một chữ Phi: " Là Phi Tiễn."
Ngạc nhiên hiện rõ trong mắt Chân Viễn rồi từ từ chuyển thành lẽ đương nhiên: " Đó là lý do mà thần không thể phát hiện hành tung của người này. Nhưng tại sao ngay cả người cũng." Chân Viễn chợt nhận ra mình vừa hỏi điều mà không nên hỏi, những ngày mưa như thế này Lưu Phong luôn mang trong lòng một mớ hỗn loạn ngay cả hắn cũng thế: " Đã theo đến đây, xem ra người đó đã biết hành tung của người."
" Hắn luôn là như vậy, một tiễn này xem ra chỉ là lời cảnh báo thôi. Nếu thật sự muốn gϊếŧ ta thì sẽ không đơn giản như vậy."
" Phi Tiễn cũng thật là, đã lâu như vậy hắn tại sao vẫn nhất định phải hận người không buông. Chỉ là trước nay hắn chưa từng hạ thủ thì vì sao hôm nay lại?"
" Vì sao?....vì cả ta và hắn giống nhau, thời gian càng qua đi thì sự ảnh hưởng của Uyễn Quân không những không kém đi mà mỗi lúc lại càng nhiều hơn."
Chân Viễn thở dài: "Chỉ vì một kiếp sai lầm tất cả chúng ta đều bị cuốn vào vòng tròn số phận này hết hàng ngàn năm. Phi Tiễn, ngay cả ngài ấy cũng không tài nào buông bỏ!"
Lẳng lặng một bóng người trong mưa dưới tán cây rừng, trên tay hắn là cung tên nhìn đã cũ. Từ đầu đến cuối cũng chỉ là đứng đó mặc kệ thân mình đã ướt đẫm, hắn đột nhiên ngẩng đầu hét thật lớn như muốn xoa dịu đi cảm xúc của chính mình lúc này: " Tại sao?.....Tại sao chứ?" Hắn điên cuồng tự dùng tay đấm mình thật mạnh, đã bao lâu rồi hắn phải dùng cách này để tự oán trách mình.
" Ngừng lại đi Phi Tiễn!"
Người xuất hiện trước mắt làm hắn phải ngừng lại hành hạ bản thân, Phi Tiễn khẽ gọi: " Uyễn Quân?"
" Ngừng lại đi, xin ngươi đừng tự đầy đọa mình nữa?"
" Thật là ngươi?" Không dám tin vào mắt mình, Phi Tiễn nhanh chóng ôm thật chặc người kia nhưng hắn lại vụt qua cậu như một làn sương khói: " Uyễn Quân!"
Hình ảnh vừa rồi chợt biến mất, thay vào đó là bóng hình của một người con gái nhạt nhòa trong làn mưa: " Phi Tiễn, là tôi.....tôi...tôi xin lỗi."
" Ngươi.....!" Khi không thể chạm đến thì hắn chợt nhận ra người đó thật sự đã không còn nữa: " Ngươi lừa ta?"
" Huynh vẫn luôn tự hành hạ bản thân, nếu tôi không biến thành hình dạng của Vương tử....nếu Không làm vậy tôi không có cách ngăn cản huynh, thật xin lỗi."
" Cút đi."
" Phi Tiễn!"
" Cút đi và đừng bao giờ xuất hiện trước ta trong hình dáng đó nữa."
" Xin lỗi." Người con gái buồn bã từ từ biến mất trong không khí mà không để lại bất cứ dấu vết gì.
" Nguyệt nhi "
Đang thẩn thờ bên bụi hoa tím ở góc vườn thì Ảnh Nguyệt nghe tiếng gọi, cậu nhanh chóng chạy lại dìu Minh Loan ngồi xuống ghế đá trong vườn: " Mẫu thân, người tìm Nguyệt nhi sao?"
" Phải rồi, đêm qua mưa cứ mãi không dứt, ta lo lắng ngươi không thể ngủ ngon giấc được."
" Đã phiền mẫu thân phải lo lắng cho con rồi. Nguyệt nhi vẫn ổn!"
" Không sao là tốt rồi, vậy ngươi đang làm gì ngoài này? Ta gọi rất nhiều lần mới nghe thấy."
" a, cái này!" Ảnh Nguyệt nhìn sang bụi hoa làm mình suy nghĩ nhiều ngày qua: " Chỉ là đang ngắm hoa thôi mẫu thân."
" Ngắm hoa?" Minh Loan cười hiền vỗ vỗ lên bàn tay Ảnh Nguyệt: " Nguyệt nhi cũng biết ngắm hoa? Ngày trước ngươi cứ dành hết cả thời gian mà chạy vào cung, bảo ngươi cùng ta đi thưởng hoa thì ngươi lại nói bỏ thời gian vào những việc đó không có hứng thú gì thì rất nhàm chán."
" Hài nhi hay chạy vào cung sao?"
Vô tình nhắc đến chuyện không vui ngày trước, Minh Loan vội tìm một chuyện khác để nói tránh đi: " Kia không phải hoa của Tất nhi hay sao?"
" Mẫu thân nói bụi hoa đó?"
" Đúng, đó là hoa Cát cánh một tình yêu thủy chung, lặng thầm và tuyệt vọng ( tra google về hoa và ý nghĩa của hoa ). Đại ca ngươi rất thích loài hoa này, ta nhìn thấy cũng rất thích nên lấy cho người trồng ở đây. Nếu ngươi cũng có hứng thú hay là ở chỗ Tất nhi rất nhiều, đến cùng hắn xin một ít đi."
" Ảnh Nguyệt chỉ lo đại ca sẽ không vui thôi."
" Ngươi nói gì vậy? Tất nhi thế nào không vui?"
Nhớ lại biểu hiện của Tất Duy, cậu tránh không thể không có suy nghĩ như thế: " Không có, hài nhi chỉ là suông miệng nói vậy thôi."
Minh Loan có phần nghi ngờ: " Có phải Tất nhi đã nói những điều không phải khiến ngươi không vui hay không?"
" Không có mẫu thân."
" Ngươi không cần phải sợ, cứ nói ra với mẫu thân. Ta sẽ không tha thứ nếu Tất nhi dám khinh thường Nguyệt nhi của ta."
" Đại ca thật sự không có, chỉ do Nguyệt nhi nghĩ nhiều quá thôi. Nguyệt nhi bây giờ lập tức đến chỗ đại ca, hài nhi đi nhé." Ảnh Nguyệt nói đến đó thì hấp ta hấp tấp chạy mất. Cái miệng hại cái thân, khi không đi nói lung tung với mẫu thân, xem như có lỗi với đại ca mà đến đó xin lỗi một tiếng vậy.