Chương 64

Xem vẻ mặt của Uyễn Quân cũng biết y đang rất buồn nhưng lại không muốn thể hiện ra bên ngoài, cả bàn thức ăn cũng chỉ mang ra để trưng bày mà không được động đến Âu Khắc phất tay: " Các ngươi dọn những thứ này xuống cả đi."

" Nhưng hoàng thượng...!" Trưởng cung nữ hầu hạ hoàng đế từ nhỏ nên đôi phần hiểu ý còn biết hắn thực rất quan tâm người kia, ngập ngừng lại cho rằng mình vẫn nên nói qua: " Công tử đến giờ vẫn chưa dùng qua thứ gì, nếu cứ để bụng đói sẽ thật không tốt."

Âu Khắc nhăn mày nhìn vẻ thờ ơ của Uyễn Quân mới trầm giọng: " Cứ dọn hết xuống, sai ngự thiện phòng nấu một chút cháo tổ yến cho y đi."

" Vâng hoàng thượng."

" Uyễn Quân."

Đang thẩn thờ người suy nghĩ lại giật mình vì đột nhiên nghe tiếng gọi ngay bên tai, ngạc nhiên nhìn cung nữ thay nhau mang những đồ ăn trên bàn đi y mới nhận ra mình còn phải dùng bữa với Âu Khắc: " A...ta vừa suy nghĩ lung tung một chút, xin lỗi huynh."

" Uyễn Quân."

" Đừng lo, ta không có gì...!"

Âu Khắc thở dài rồi nhẹ xoa đầu y: " Nếu ngươi không vui thì cứ nói ra, đừng làm vẻ mặt như không có chuyện gì nhưng chỉ cần nhìn vào cũng đã biết ngươi đang tự làm khó mình."

" Âu Khắc." Uyễn Quân tự trách mình rồi mỉm cười: " Không nghĩ chỉ mới gặp lại đã phải từ biệt Kha Ninh và Kha Xương khiến ta cảm thấy rất buồn, nhưng với họ nếu có thể lại chuyển thế sống lại một cuộc đời mới sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều."

"...!"

" Nếu cứ bị trói buộc bởi những ký ức tiền kiếp thì chẳng khác nào giam cầm chính linh hồn của kẻ đó, ta phải nên vui vì họ có thể tái sinh một lần nữa mới phải."

" Uyễn Quân." Âu Khắc nâng cằm hôn lên đôi môi đang run nhẹ vì chính lời nói của mình, bản thân thật sự muốn mang y vĩnh viễn buộc lại cùng một nơi. Không như những nụ hôn trước nay dễ dàng buông tha cơ thể đang lúng túng trong tay mình, hắn cắn nhẹ bờ môi nhỏ khi y vẫn chưa phòng bị rồi đưa đầu lưỡi đi vào trong khoang miệng xâm chiếm.

" Ừm...!" Bất ngờ Uyễn Quân phản kháng muốn đẩy kẻ đang như nuốt chửng từng hơi thở của mình ra nhưng sức lực của y chỉ là một chút yếu ớt khi cả tâm trí đều như bị hắn làm cho mơ hồ.

Cả thân người mềm nhũn của Uyễn Quân ngã vào trong lòng hắn, Âu Khắc rời đi đôi môi ấm nóng dùng tay lau đi vệt nước bọt chạy dài trên màu da trắng hồng: " Ta không cần những thứ như bắt đầu một cuộc sống mới trong bất cứ thân phận nào."

" Âu...Khắc...!"

" Từ khi sinh ra là Lưu Phong ta vẫn chưa một lần quên đi cái tên Uyễn Quân và cả lời thề của chính mình. Không cần biết trải qua bao nhiều thời gian, một kiếp người mà không có ngươi đối với ta chẳng khác nào địa ngục nơi nhân thế."

" Ngay từ khi sinh ra?" Âu Khắc nhớ tất cả những việc đó từ lúc ra đời, chỉ nghĩ đến thôi y đã không dám tưởng tượng hắn đã phải nếm trải những gì qua ngần ấy thời gian để có thể tiếp tục chờ đợi và tìm kiếp một người còn không biết rõ rằng có đang tồn tại là y. Uyễn Quân thầm cảm ơn ông trời vì mình đã có thể nhớ lại, cảm ơn vì đã khiến bản thân đã không chối bỏ tất cả nỗi đau mà hắn đã chịu.

" Uyễn Quân!"

Giọng nói trầm đυ.c cùng hơi thở khô nóng gọi tên mình bên tai, vòng tay mỗi lúc một muốn giữ chặt lấy cùng đôi mắt đỏ ngầu như đang vô cùng khao khát có thể hoàn toàn chiếm trọn con người mình. Uyễn Quân không hề né tránh những điều đó lại vòng hai tay qua cổ hắn nhẹ nhàng ôm lấy: " Ta từ chín ngàn năm trước đã định sẽ là người của Âu Khắc."

"...!" Lý trí đã như không thể tự mình làm chủ lại nghe những lời này từ người mà hắn ngày đêm chưa lúc nào thôi mong muốn chiếm trọn lấy nói ra, nâng khóe môi Âu Khắc bế theo Uyễn Quân đứng dậy: " Đây là do ngươi nói, sau này cho dù là những ai đã từng khiến ngươi rung động ta đều sẽ mang tất cả lấy trở về."

"...!" Bị bế lên một đường mang đến bên giường đặt xuống khiến Uyễn Quân có một chút lúng túng, đến lúc thấy Âu Khắc tự mình đang cởi đi ngoại bào khiến y mặt đỏ như bị nướng chín mà tự mắng mình sao vừa rồi lại tự tin đến dám tuyên bố những lời như vậy: " Âu Khắc...ta...!"

" Làm sao?"

Vừa trả lời y nhưng động tác của hắn cũng không có ngừng lại, gương mặt trở nên thật gần cùng hơi thở phà vào bên cổ khiến Uyễn Quân đánh một cái rùng mình. Nhận ra dây buộc y phục vừa bị kéo bung bản thân liền muốn trốn tránh: " Khoan đã Âu Khắc...ý của ta không phải như vậy... đây... đây là!"

" Vậy ý của người là thế nào?"

" Ta là muốn nói...á!"

Nắm lại hai tay đang quơ quào trước mặt, bỏ qua mấy lời ngượng ngùng của y Âu Khắc khẽ cắn nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần. Nghe một tiếng giật mình cùng cái run nhẹ của người dưới thân khiến mình cảm thấy khó mà ngừng lại được mới nhếch môi cười: " Uyễn Quân, ngươi biết ta không thể không làm theo những gì ngươi muốn." Hắn luồn tay vào bên trong lớp áo lướt nhẹ qua da thịt y rồi chạm vào đóa hồng anh đùa nghịch.

" Ân...!" Lần đầu tiên dù đã cùng ở cạnh nhau cả những ngày tháng trước kia bị Âu Khắc chạm vào, cảm nhận thật thật rõ cái nóng từ bàn tay hắn lướt qua đều khiến bản thân giống như bị lôi kéo đi không cách nào ngăn lại.

" Vậy ngươi thật sự lại muốn ta kiềm chế du͙© vọиɠ lúc này của mình?"

"...!"

Ghé thật gần liếʍ qua vành tai khẽ cắn hắn trầm giọng: " Nói ta nghe đi Uyễn Quân, ta thật sự phải ngừng lại?"

" Ư...Âu Khắc...!" Trong đầu loạn thành một mớ hỗn độn, cho dù đã vô cùng xấu hổ, cho dù thậm chí không dám nghĩ đến mình sẽ có ngày cùng hắn sẽ phải làm loại việc này nhưng y cũng không thể nào từ chối hắn. Y cho rằng mình đã hoàn toàn bị kẻ này nắm trong lòng bàn tay, hiện tại giống như cá nằm trên thớt không có đường lui vẫn muốn giữ lại cho mình chút gì đó thể diện. Uyễn Quân nhắm lại mắt buông lỏng hai tay không muốn chống cự nữa mà cao giọng: " Âu Khắc, huynh là của ta."

Nhìn hai mi mắt nhắm chặt trên gương mặt y Âu Khắc mỉm cười hôn lên đó: " Không phải những lời như vậy phải nên là ta nói hay sao?"

Thể Ninh tranh giành mãi mới có cơ hội mang cháo tổ yến đến Phi Phong điện, không ngờ chỉ mới vừa vào đến cửa cung đã bị chặn lại: " Trưởng cung nữ, ta theo lệnh mang cháo đến."

" Hiện giờ không ai được vào trong."

" Đây là...?" Nhìn mặt trưởng cung nữ có chút đỏ, cả lời nói cũng ngại ngùng liền có thể đoán ra bên trong là tình hình gì. Nàng khó chịu: " Cái này là hoàng thượng phân phó, nô tỳ cần lập tức mang đến."

" ...!"

" Để lâu sẽ...!"

" Thể Ninh."

" Vâng?"

Thừa biết trong đầu cung nữ khờ dại này đang nghĩ gì, trưởng cung nữ đột nhiên nghiêm giọng: " Từ bỏ suy nghĩ muốn lọt vào mắt của hoàng thượng đó đi."

" Nô... nô tỳ không dám."

" Dám hay không còn ở ngươi quyết định, đã có bao nhiêu cung nữ tuy không có gan nhưng vẫn hy vọng và muốn thay đổi thân phận của mình mà một lần không dám vẫn sẽ làm."

" ...!"

" Các ngươi chỉ mới nhìn thấy vẻ ngoài của hoàng thượng đáng sợ và khó gần nhưng vẫn cho rằng mình sẽ có cơ hội, vậy các ngươi đã từng thấy hoàng thượng sẽ như thế nào làm việc tàn nhẫn?"

" Trưởng cung nữ."

" Sáu tuổi cầm quân gϊếŧ địch liên tục giành thắng lợi, ngươi nghe kể vẫn chỉ tưởng tượng một tướng người oai dũng sa trường vậy đã từng nghĩ đôi tay người vương qua bao nhiêu máu tươi?" Trưởng cung nữ thờ dài: " Còn nữa, điều quan trọng nhất ngươi vẫn nên nghĩ đến một kết thúc đáng sợ nhất cho bản thân nếu có ý nghĩ chỉ cần hạ bệ ngươi kia thì vị trí đó sẽ trở thành của mình."

Bất giác khí lạnh bao trùm, Thể Ninh đột nhiên vì những lời đó mà run lên... Nàng thật ngu ngốc khi cho rằng chỉ cần khiến người kia biến mất mình sẽ hiển nhiên thay thế được y.