" Oanh Thúy."
" Đừng có lại gần.... Ta không phải Oanh Thúy!"
Uyễn Quân chậm ngồi xuống nhẹ chạm vào vai Liên Chi: " Không sao, đừng sợ."
" Ta...!"
" Là ai cũng không quan trọng nữa, ta sẽ không làm hại tỷ."
Liên Chi từ từ ngẩng đầu nhìn Uyễn Quân, nàng nhận ra đôi mắt này... cho dù gương mặt đã thay đổi nhưng đôi mắt vẫn là ánh nhìn như thế: " Uyễn...Uyễn Quân?"
" Là ta."
" Ta...hức... ta xin lỗi, ta không biết gì cả. Con người mình trước kia tại sao lại là một người tàn nhẫn đến như vậy... ta không dám tin người đó chính là mình, ta chán ghét gương mặt này...!"
" Đừng lo."
"...!"
" Có thể cho ta biết tên của tỷ?"
Liên Chi bình tĩnh lại ích nhiều, nàng nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt mình bên trong đôi mắt trong vắt kia: " Liên...Liên Chi."
" Liên Chi, không cần phải tự dằn vặt mình vì những gì Oanh Thúy đã gây ra. Tự tin và tiếp tục sống với chính con người mình được không?"
" Uyễn Quân." Âu Khắc nhăn mày, hắn không định sẽ để nữ nhân này sống thanh thản: " Ngươi hiểu mình đang nói gì không?"
" Không phải huynh muốn ta đối mặt với chuyện này?"
" Đúng là như vậy nhưng...!"
" Âu Khắc." Uyễn Quân đỡ Liên Chi đứng lên: " Chính huynh cũng nói Oanh Thúy bây giờ cũng giống như một con người khác, ta biết trong quá khứ những việc mà tỷ ấy làm không đáng để tha thứ và nếu người này thực sự là Oanh Thúy ta cũng sẽ tuyệt đối không tha thứ."
" Uyễn Quân."
" Nhưng hiện tại tỷ ấy đã hình thành một con người mới, nhân cách mới... nếu chỉ vì những gì Oanh Thúy làm mà đổ tất cả tội lỗi lên người này không phải cũng là quá vô lý?"
" Chặc...!" Âu Khắc tắc lưỡi xoay đầu đi, hắn không cam tâm nhưng cũng không thể tranh cãi với Uyễn Quân về vấn đề này. Đúng là không thể mang trách nhiệm của kiếp trước đổ hết lên đầu của kiếp này khi còn không biết mình đã từng làm những chuyện đó.
" Ngươi...thật sự nghĩ như vậy, ngươi không hận ta?"
" Việc đó...!" Uyễn Uyên nắm tay Liên Chi nhưng trong đôi mắt lại ánh lên vài tia lạnh lùng: " Không phải Liên Chi, ta đối với Oanh Thúy và cả những người dân dồn mình vào chỗ chết có oán và hận, khi bị vùi bên dưới lòng nước lạnh của sông Hàn trước sự nhẫn tâm và thờ ơ của những người mà ta từng vô cùng trân trọng, chính khi đó ta đã nghe thấy."
" Chứ cô muốn bọn ta phải làm sao? Người muốn mạng của vương tử là thần thánh, chúng ta chỉ là phàm nhân có thể không nghe theo sao?"
" Thần thánh, là thần thánh.... vương tử người có nghe hay không lời trớ trêu của dân tộc mà người luôn muốn bảo vệ, nếu nghe thấy lời Kha Ninh xin người hãy nhớ thật kỹ những con người ở đây, bọn chúng từng người từng người một đã một tay dồn người vào chỗ chết. Không tha thứ... tuyệt đối đừng tha thứ cho bất cứ kẻ nào đang có mặt ở đây."
" Trong lúc tuyệt vọng với ý niệm có thể sống sót thì những lời đó đến bên tai, chờ đợi và oán hận trong ta chưa từng tan biến."
"..."
" Chờ đợi ở cánh đồng hoa không chỉ là niềm khao khát có thể chờ được Âu Khắc mà còn chứa trong linh hồn mình thù hận, ta biết khi mình luân hồi sẽ quên đi tất cả những điều đó nên đã dùng những cảm xúc này để lưu lại. Ta muốn khiến tất cả những người đã chia rẽ ta cùng Âu Khắc và dồn mình đến con đường chết phải trả giá."
" Uyễn Quân." Huyễn Uyên ngạc nhiên vì những lời nói của Uyễn Quân, nàng luôn cho rằng y sẽ dễ dàng tha thứ nhưng thật không ngờ oán hận trong con người tưởng như là mềm yếu đó lại sâu sắc như vậy. Chuyển mắt về Âu Khắc lại thấy hắn hoàn toàn xem như không có chuyện gì...!
" Trong hơn hai ngàn năm chờ đợi thì một cậu bé có thể nhìn thấy ta đột nhiên đã xuất hiện ở nơi đó, cho dù luôn bị cự tuyệt vẫn ở bên cạnh cùng ta chờ đợI hết năm này qua năm khác. Khi bản thân nhận ra thì không biết từ khi nào linh hồn mình đang dần bị người này sưởi ấm, ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó ta cũng sẽ không thể tiếp tục lưu lại nữa. Không thể vậy, ta không muốn chỉ như vậy đã phải quên đi tất cả... thế nên ta đã phong một nữa ký ức của mình vào bên trong thủy ngọc."
Mưa vẫn tiếp tục rơi xuống tựa như muốn cuốn trôi đi hết những gì còn sót lại: " Ta đã không còn nhiều thời gian nữa."
" Ngươi không thể...!"
" Một nữa ký ức của ta sẽ bị phong bên trong lam thủy ngọc đính trên vòng tay của mình khi ta hoàn toàn biến mất, xin hãy giúp ta bảo quản nó."
" Uyễn Quân...!"
" Dưới một cuộc sống khác, biết đâu một ngày nào đó chúng ta sẽ lại gặp nhau...không phải là nhất định sẽ gặp lại, ta sẽ gặp ngươi để lấy lại đồ vật quan trọng của mình."
" Vẫn chưa thể đợi được, ngươi muốn như vậy mà ra đi?"
Uyễn Quân cười tươi rồi từ từ biến mất trong một dấu tích chỉ để lại một câu nói bị tiếng mưa che lấp: " Tạm biệt, Tất Duy!"
Huyễn Uyên không thể im lặng bèn lên tiếng: " Muội còn cho rằng Tất Duy là vì xem huynh như đệ đệ của mình mới cùng chúng ta đến đây, không chỉ vậy trên đường đi lúc huynh bị bệnh cũng vô cùng nóng ruột... không ngờ còn có chuyện như vậy."
Âu Khắc tuy không nói gì nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết hắn khó chịu vì những lời này, bước lại gần kéo Uyễn Quân ra khỏi Liên Chi. Vì hành động này sắc mặt y cũng trở nên dịu dàng hơn không còn vẻ vô hồn như vừa rồi mà tựa vào hắn: " Ta cứ nghĩ rằng sẽ không cách nào tha thứ nhưng khi có thể gặp lại huynh thì tất cả những thứ đó không còn quan trọng."
"...!"
" Ngay cả khi bất ngờ đối diện với Liên Chi, bị kéo về cái quá khứ đáng sợ đó ta tưởng rằng mình không thể thoát ra, nhưng chính vì huynh ở đây ta chợt nhận ra nỗi oán hận của mình không cần thiết nữa..."
" Ta...!" Liên Chi siết chặt bàn tay mình, nàng đột nhiên cúi đầu trước mặt Uyễn Quân: " Dù có nói thế nào thì những gì mà con người trước kia của ta đã làm cũng là những việc khó để có thể tha thứ, thành thật xin lỗi."
Âu Khắc lạnh lùng nhìn mặc dù không có thể dễ dàng quên đi những gì mà cô ta đã làm với Uyễn Quân, nhưng với cái bộ dạng này thì cho dù hắn thật sự có gϊếŧ chết Liên Chi cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Đúng lúc này thì đột nhiên Ninh Xương xuất hiện, nàng liếc nhìn qua vẻ mặt vừa khϊếp sợ vừa kinh hoàng của Liên Chi rồi không cần quan tâm đến mà lên tiếng: " Vương tử...!"
" Có chuyện gì vậy?"
" Kinh Thủy xuất hiện rồi."
Ngạc nhiên vì lời nói của Kha Xương, Uyễn Quân run giọng: " Kinh Thủy...xuất hiện là ý gì?"
" Xin người ra bên ngoài xem đi ạ."
Đưa mắt nhìn nhau không rỏ đầu đuôi thì lập tức rời khỏi ngục, vừa ra tới bên ngoài họ đã nhận ra mặt trời đột nhiên trở nên u ám lạ kỳ: " Không phải vừa rồi trời vẫn còn sáng nắng tại sao lại trở nên như vậy."
" Mặt trời đột nhiên bị che khuất, hiện tượng này thật kỳ lạ. Kha Xương, đây là chuyện gì?"
"...!"
" Kha Xương?"
" Là do bọn họ đã được giải thoát rồi."