" Tử Phiên không phải người Phụng Luân?"
" Thừa tướng là người Hòa Cương quốc, ngài ấy vốn chỉ là con trai của một Viễn tướng lĩnh trấn thủ An Giang thành ở biên cương. Khi quân ta chiếm được An Giang thành do Hoàng đế của họ là một tên bất tài nghe lời gian thần không cho quân tiếp viện cùng lương thực còn vu oan cho cả nhà họ âm mưu một tay dâng thành, nghe kể lại rằng Viễn tướng lĩnh đã tự tử còn Thừa tướng lúc đó mang tin trở về trên đường lại bị chính người Hòa Cương bắt áp giải về hoàng thành để trị tội."
" Còn có thể vô lý như vậy? Đừng nói là giữ thành, không có lương thực đừng nói bị đánh tới nơi cũng đã chết vì kiệt sức."
Trưởng cung nữ mỉm cười lại nói tiếp: " Hoàng thượng lúc đó cảm thấy người này vô cùng lợi hại khi chỉ còn một mình cũng có thể thoát khỏi vòng quân lính bao vây An Giang thành của ta, người cho rằng một người tài như vậy không thể cứ thế để bị chính tên hoàng đế vô dụng kia diệt đi liền ra lệnh cho Chân Viễn Đại nhân mai phục trên đường đi để cứu người."
" Nói vậy lúc đó Âu Khắc vẫn chưa nhận ra đó là Tử Phiên?"
" Nhận ra?"
Uyễn Quân vừa tự mình hỏi một điều ngớ ngẩn liền lắc đầu cười, họ làm sao biết được hai người vốn không có quan hệ nào từ khi sinh ra nhưng trước đó đã có một mối liên kết buộc chặt mọi người lại với nhau: " Không có gì, sau đó thì thế nào?"
" Lúc cứu được người ra thì thừa tướng lại cương quyết không phục, theo tính cách của hoàng thượng cho dù là người tài nhưng chỉ cần không thể sử dụng thì thà rằng gϊếŧ chết còn hơn trở thành mối họa sau này. Không ngờ hoàng thượng không những không tức giận mà chỉ ra lệnh giam người lại đối đãi cũng thật tốt không giống với tù nhân."
Nói vậy lúc đó Tử Phiên cũng chưa có ký ức của trước kia, nói vậy ta cũng không thể từ miệng của hắn biết được Âu Khắc từ lúc nào đã nhớ lại.
" Công tử chắc sẽ không ngờ rằng sau đó một thời gian không rõ lý do gì thừa tướng đột nhiên thay đổi rất nhanh, không những cùng hoàng thượng cách nói như đã biết từ rất lâu mà còn chính tay mình dẫn quân tiến đánh Hòa Cương quốc, bắt tên hoàng đế đó quỳ dưới chân mình mà van xin."
" Vậy sao?" Uyễn Quân mỉm cười rồi bước đi nhanh về phía mái thư trai ở hậu hoa viên: " Cũng không phải là một điều đáng ngạc nhiên."
Bên trong mái ngói thư trai từ trước đã có người ở đó thưởng hoa, nhận ra có người đến Liên Chi hướng Lan nhi còn đang loay hoay cố gắng lấy mạng che của mình bị gió thổi bay vướng ở nhánh cây bên hồ: " Thế nào rồi?"
" Công chúa, nhánh cây kia vương quá xa. Thật là nếu không nhờ người giúp nô tỳ một mình không với đến được."
" Thôi không cần nữa, hứng thú của ta cũng đều đã không còn. Nhanh trở về thôi."
" Vâng."
Liên Chi có dung mạo xinh đẹp hiếm có nhưng nàng lại tỏ ra vô cùng chán ghét nó, từ nhỏ lúc nào cũng đeo mạng che mặt vẻ xa lánh mọi người khiến các tỷ muội khác cũng chẳng bao giờ quan tâm đến. Lần này phụ hoàng hạ mình làm vương quy thuận Phụng Luân còn chẳng suy nghĩ mang mình làm con tin đến đây, bản thân cũng nhận ra mình không có chút giá trị nào ở nơi này.
Uyễn Quân thấy trong thư trai có người liền không biết nên đến nữa hay không thì vị cô nương đó đã tự mình đi ra, y định hỏi xem thân phận người kia thế nào để tránh phải những xưng hô không đúng thì đôi mắt nhìn thấy gương mặt của người kia: " Không thể nào...!"
" Công tử?"
" Ta...ta không muốn...!"
Đi theo phía sau trưởng cung nữ nhanh đỡ lấy tay Uyễn Quân, có thể thấy y đang run lên sợ hãi cả nét mặt cũng thay đổi hiện rõ như đang thấy điều gì đó thật đáng sợ: " Công tử làm sao vậy?"
" Ta...ta không...!" Uyễn Quân không thể ngăn lại nhịp tim đập thật mạnh trong lòng ngực cùng nỗi sợ hãi cứ mỗi lúc tăng lên khiến cơ thể không sức lực mà khụy xuống: " Tại sao?"
Gương mặt xinh đẹp mỉm cười nhìn Uyễn Quân bị người dân trói lại kéo đến trước mặt, nàng dung tay nâng lên cằm y để nhìn thẳng vào gương mặt đang còn chứa đầy vẻ không dám tin kia: " Xin lỗi Uyễn Quân."
" Chuyện này là như thế nào? Chân Viễn vẫn còn đang ở khe đá đó tìm mở đường dẫn nước, đệ nếu không mau chóng đến đó hắn sẽ...!"
" Đệ không cần phải lo việc đó nữa, chúng ta chỉ cần có đệ làm vật tế thì nước sông sẽ rút đi vì vậy Chân Viễn cũng sẽ không việc gì."
Uyễn Quân tưởng như mình vừa nghe nhầm: " Vật...tế?"
" Đúng vậy, thầy tế đã nói chỉ cần dùng đệ làm vật tế dâng đến cho thủy thần sông Kinh Thuy người sẽ làm nước rút đi."
" Tỷ đang nói cái gì vậy?" Y vùng vẫy muốn thoát ra thì lại bị dân làng giữ chặt lấy.
" Vương tử, chúng tôi đã không còn cách nào khác nữa. Xin người hãy vì mọi người...!"
" Chuyện này thật ngu ngốc....Oanh Thúy tỷ nói gì đi, tại sao lại có thể vì một lời nói của thầy tế mà...!"
" Uyễn Quân, xin lỗi đệ. Mọi người đã không còn cách nào khác nữa, tỷ thật sự không muốn như vậy nhưng...!" Oanh Thúy òa lên khóc ôm chầm lấy Uyễn Quân. Khi mọi người tưởng như nàng đang vô cùng đau lòng và khó xử thì một tiếng thì thầm nhỏ bên tai Uyễn Quân lại vang lên: " Tất cả là lỗi của một mình ngươi mà thôi."
" Oanh...!"
" Nếu ngươi không phải là người bên cạnh Âu Khắc ta cũng không đến mức phải tự mình ra tay với chính đệ đệ của mình."
"...!"
" Có muốn trách, muốn hận thì hãy cứ oán hận chính bản thân mình. Chỉ cần một khi ngươi biến mất Âu Khắc mới có thể nhìn thấy ta, tốt hơn hết ngươi cứ ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của một vương tử với dân tộc của mình đi có biết hay không?"
" Tỷ...!"
" Công tử, người vẫn ổn chứ?"
Những lời nói đó vẫn còn bên tai, vẻ mặt đáng sợ của người con gái đáng sợ này lúc đứng nhìn mình vị vùi bên dưới lòng sông lạnh buốt đó y vẫn còn nhớ rất rõ: " Oanh...Thúy."
Liên Chi ngạc nhiên vì hành động kỳ lạ của thiếu niên kia cũng nhận ra sắc mặt y không tốt, suy nghĩ mới ngừng lại lên tiếng hỏi: " Ngươi không sao chứ?"
" Không....!" Uyễn Quân không biết phải nên làm gì, y trở nên hoảng loạn nắm chặt lấy cổ tay trưởng cung nữ đang đỡ mình mà xoay đầu né tránh đi gương mặt kia: " Đừng đến gần...!"
" Ta làm sao?"
" Âu Khắc, cứu ta....Âu Khắc!"
" Uyễn Quân."
Vô cùng sợ hãi chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn đi nhưng chân lại vô lực đứng tại một chỗ, khi đang lạc vào trong ký ức của ngày hôm đó không thể tìm được một lối thoát chợt nghe tiếng gọi quen thuộc như kéo mình ra khỏi. Y nhìn lại phía sau mà vụt chạy đến: " Âu Khắc!"
" Khấu kiến hoàng thượng."
" Âu Khắc...ngươi trở về rồi, Âu Khắc!"
" Uyễn Quân." Cảm nhận người trong lòng ôm chặt lấy mình cả cơ thể đều run lên khiến tâm bản thân cũng bị rối loạn: " Ngươi làm sao lại run như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
" Âu Khắc...ta sợ, ta sợ lắm...cứu ta...ngươi đang ở đâu...nhanh đến cứu ta Âu Khắc!"
" Đừng lo lắng, ta đang ở đây." Liếc mắt về phía Liên Chi đang lo sợ lui về sau vài bước, Âu Khắc hiểu ra lý do khiến y kinh hãi đến vậy. Hắn cảm thấy máu trong người mình đang sôi sục lên vì thèm khát được băm nữ nhân kia làm trăm mảnh, dùng áo choàng che khuất đi người đang ôm trong tay hắn lạnh giọng: " Thì ra lại chính là ngươi?"
" Ta...!"