" Mau mang đồ vào bên trong đi, nhớ nhỏ tiếng một chút đừng có làm người bị thức giấc."
Cung nữ cẩn thận dọn dẹp Phi Phong cung điện, thay đổi hết những vật dụng trước kia còn mang vào khắp nơi đều cắm những bông hoa mới nở. Len lén nhìn người vẫn còn ngủ ở trên giường Thể Lan cảm thấy không vui: " Ngươi nói đi, vậy chứ người đó thật ra là ai đây?"
" Ngươi không nghe thấy không được làm ồn hay sao, còn không mau làm cho xong việc của mình?"
" Ngươi lo lắng cái gì, ta chẳng qua cũng chỉ thấy lạ một chút. Hoàng thượng lại để hắn ngủ trên giường của mình, xem ra thân phận còn không phải là tầm thường."
" Thế nào? Có phải là ngươi cảm thấy ghen tỵ với người ta rồi có phải không? Dù gì lúc vào cung ngươi cũng rất tự tin còn nói chỉ cần được điều đến làm cung nữ ở Phi Phong điện thì chắc chắn cũng không có làm thân phận nô tỳ lâu nữa...!"
" Phải rồi, chúng ta đã nói với cô an phận một chút vẫn tốt hơn. Hoàng thượng lúc nào cũng ngao du bên ngoài khắp nơi rất hiếm khi mới trở về, cho dù có cũng chưa từng thấy người gần nữ sắc bao giờ cho nên đừng có tiếp tục mộng tưởng nữa."
" Cộp." Thể Lan bị nói trúng tức giận đặt mạnh bình hoa lên bàn: " Cái gì mà an phận, chưa thấy cũng không phải là không bao giờ có. Các người thích thì cứ dùng cái thân phận thấp hèn đó mà sống cả đời đi, một người có sắc đẹp như tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cứ tiếp tục như vậy có hiểu hay không?"
" Chỉ muốn khuyên cô thôi, sao đột nhiên lại nổi giận rồi?"
" Tất cả các ngươi đang làm cái gì, không phải đã bảo phải nhỏ tiếng rồi hay sao?"
" Xin lỗi trưởng quản cung!"
Vì vài tiếng ồn làm ảnh hưởng Uyễn Quân bị làm thức dậy, y động mi mắt từ từ mở ra nhìn màn lụa vàng phía trên. Mụ mị một hồi nhớ ra tối qua còn đang nói chuyện với Âu Khắc mà bật người ngồi dậy: " Âu Khắc?"
" Công tử, khiến người bị đánh thức xin thứ tội."
" Ta...!" Thấy đám cung nữ quỳ dưới đất làm Uyễn Quân không biết xử sự thế nào: " Ta không...các người có thể đứng lên trước hay không?"
Đám cung nữ kẻ nọ nhìn người kia rồi đứng lên, trưởng quản cung nữ cúi đầu: " Có điều gì phân phó xin công tử cứ nói."
" Ta....Âu Khắc, không là hoàng thượng...các ngươi có biết hoàng thượng đang ở đâu?"
" Hoàng thượng sáng sớm lên triều còn căn dặn phải hầu hạ công tử chu toàn, sau khi hạ triều có trở về nhưng vì người vẫn còn ngủ nên đã cùng với vương gia xuất cung."
" Xuất cung....Các ngươi có biết hoàng thượng đi đâu?"
" Việc này thì nô tỳ không rõ."
" Âu Khắc lẽ nào vẫn muốn...!" Y vẫn còn nhớ hắn nói đã tìm ra người biết tuân tích của đất Kinh Thủy xưa nên mới muốn đến đó, không lý nào Âu Khắc vẫn không thể quên được Uyễn Quân của trước kia. Hắn vì mình bây giờ không còn giống như trước mới muốn về lại nơi đó: " Không được, ta phải đi tìm hắn."
Uyễn Quân vội vàng bước xuống giường lại bị trưởng cung nữ ngăn lại: " Công tử không thể đi chân trần như vậy, y phục còn chưa chỉnh tề cũng chưa có dùng bữa. Nếu để hoàng thượng biết được chúng nô tỳ sẽ bị phạt tội mất."
" Nhưng mà ta...!"
" Hoàng thượng đã có nói chỉ cần công tử muốn đi đâu hay làm gì cũng không được ngăn cản, chỉ là trước đó nên để cho nô tỳ chuẩn bị cho người trước có được hay không?"
" Ta không muốn dùng bữa gì cả, lập tức giúp ta đến chỗ hắn đi."
" Hoàng thượng đã nói sẽ mau chóng trở về thôi nên xin người đừng làm khó nô tỳ, cứ như vậy chúng nô tỳ nhất định đều sẽ bị phạt."
" Vậy...!" Uyễn Quân chợt nhận ra mình cũng có chút lo lắng không đâu, tối qua Âu Khắc cũng đã nói đến như vậy rồi chẳng lẽ nào lại tiếp tục nghi ngờ hắn. Y hít một hơi thật sâu rồi thở ra lấy lại bình tĩnh để suy nghĩ: " Xin lỗi khiến các ngươi khó xử, làm phiền rồi."
" Công tử quá lời rồi." Trưởng cung nữ lớn tiếng: " Các ngươi còn không mau qua đây giúp người rửa mặt thay y phục còn đợi ta phải nhắc nhở hay là sao?"
" Vâng."
Đời trước lúc nào cũng có Kha Ninh và Kha Xương chăm lo từ đầu tóc đến y phục, khi làm Ảnh Nguyệt lại được phụ mẫu Oa gia xem như trân bảo không cần phải làm việc gì. Chính vì vậy y cũng không cảm thấy để người khác giúp mình có gì không tự nhiên, Tuy rằng đã là Oa Ảnh Nguyệt hết mười tám năm nhưng bây giờ nhìn chính mình trong gương lại cảm thấy không quen " Tại sao chỉ riêng mình ta lại thay đổi đến như vậy?"
Chải lược qua mái tóc dài đen mượt Thể Lan thật cảm thấy không cam lòng, y dù có một chút xinh đẹp cũng vẫn là nam nhân, mình có chỗ nào lại không bằng chứ? Còn không biết lai lịch từ đâu ra lại bắt nàng phải phục vụ như vậy "nếu như có thể khiến hoàng thượng chú ý đến ta một chút, nói không chừng người làm chủ tử được chăm sóc ngồi ở đây như vậy lại chính là ta."
" Á...!" Uyễn Quân giật mình vì đột nhiên lại bị lược mạnh tay ấn vào đầu khiến đau mà kêu lên.
" Thể Lan, ngươi đang làm cái gì vậy?"
" Nô...nô tỳ!" Sợ hãi quỳ xuống nàng dập đầu: " Xin công tử tha tội, nô tỳ lỡ tay nên mới...xin người tha tội."
" Ngươi đầu óc đang để ở đâu còn dám nói đến hai chữ tha tội? Không lẽ muốn để ngươi đến làm việc ở ngự thiện phòng...!"
" Không có sao đâu, chỉ là vô ý thôi nên không cần trách cô ấy."
" Còn không mau đa tạ công tử?"
" Thể Ninh tạ ơn công tử tha tội."
" Được rồi cũng không phải là việc gì lớn, chải tóc thay y phục cũng đã xong. Ta bây giờ muốn ra ngoài tản bộ một chút có được hay không?"
" Nô tỳ không dám ngăn cản nhưng còn chưa có dùng bữa...!"
" Hoàng thượng không phải đã nói sẽ sớm trở về? Vậy ta chờ để cùng dùng cơm." Uyễn Quân nói rồi mỉm cười đứng lên tự mình đi ra ngoài.
" Công tử chờ đã...!"
" Nhiều chuyện để nói như vậy đêm qua không biết đã ngủ quên từ lúc nào, ta còn chưa hỏi Âu Khắc những năm qua đã sống ra sao và huynh ấy từ lúc nào nhớ lại." Ra khỏi cửa hít thở một chút không khí trong lành mới cảm thấy thật dễ chịu. Âu Khắc đã sinh ra và lớn lên ở đất nước này, thật muốn nhìn qua một chút cuộc sống của hắn.
" Công tử muốn đi đâu?"
" Ùm...Ngoài tẩm cung này hoàng thượng thường ngày sẽ còn đi đâu hay có những người thân thuộc nào khác hay không?"
" Cái này...từ khi còn là thái tử hoàng thượng đã là người trầm lặng ít nói cũng có vẻ rất đáng sợ nên không có quá nhiều người dám tiếp cận, còn hoàng thượng ngày nào cũng sẽ đến Nghi Gia Điện."
" Không gì khác?"
" Vâng."
Vậy chứ Âu Khắc đã sống như thế nào, hắn đúng là có chút thẳng tính còn xấu miệng nhưng trước kia quan hệ với những người xung quanh cũng rất hòa đồng. Trong tộc Mai Nhĩ ai nấy đều tán thưởng bây giờ lại như vậy: " Còn...còn Chân Viễn và...Tử Phiên?" Uyễn Quân không biết tên bây giờ của Tử Phiên là gì nên cứ lúng túng.
Nghe y gọi thẳng tên như vậy cũng khiến trưởng cung nữ có chút làm lạ nhưng không dám thắc mắc lập tức trả lời: " Thừa tướng đại nhân?"
" Thừa tướng....Tử Phiên là thừa tướng?"
" Hoàng thượng đúng là có quan hệ rất tốt với ngài ấy, còn trở thành một người đáng tin bên cạnh của hoàng thượng nhưng cũng chỉ là về sau này khi thừa tướng vừa đến Phụng Luân."
" Tử Phiên không phải người Phụng Luân quốc?"