" Ngươi đi thông báo một tiếng, hoàng thượng tạm thời không xuất thành nữa."
" Thừa tướng, còn có các binh lính canh giữ cổng thành tuy không có ai thiệt mạng nhưng tất cả đều đã bị thương. Hai tên làm loạn đó bây giờ đã tiến vào trong thành rồi không biết phải làm thế nào."
" Không được ngăn cản họ, cho người đi dẫn đường đến phủ ta sẽ trở về ngay."
" Thần tuân lệnh."
Căn dặn thêm vài điều Tử Phiên lại xoay người đi đến gần Huyễn Uyên đang rụt rè đứng phía sau, nàng cứ bồn chồn lén nhìn tới lui những cấm vệ đứng xung quanh mấy lần làm hắn phì cười. Nắm lấy bàn tay Huyễn Uyên hắn trấn an: " Không cần sợ, ở đây không ai dám bắt muội đi mất đâu."
" Muội...muội không có sợ."
" Ta hiểu muội rõ nhất, bề ngoài lúc nào cũng giả làm mình rất bình tĩnh nhưng thật sự lại luôn lo sợ đủ điều, nhất là những lúc không có Uyễn Quân bên cạnh không phải sao?"
Nghe Tử Phiên nói Huyễn Uyên mỉm cười nhớ lại mình trước kia đúng là có như vậy, cả ngày chỉ biết chạy theo Uyễn Quân đi khắp nơi. Chắc cũng vì vậy trở nên quá ỷ lại vào nhị ca của mình mà chỉ cần không có y lại cảm thấy mình trở nên đơn độc: " Đúng là muội đã từng chỉ biết dựa dẫm vào Uyễn Quân, nhưng...!"
" Nhưng bây giờ cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều?"
" Tử Phiên?"
" Một mình có thể chờ đợi đến bây giờ, ta biết muội không còn yếu đuối như trước kia nữa!"
" Muội...!" Chín ngàn năm trước sau khi chứng kiến cả một khung cảnh đáng sợ khi xác người chồng chất lên nhau tại bờ sông Hàn, tưởng rằng Âu Khắc tìm gϊếŧ sạch người Vĩnh Khuôn sẽ nhanh chóng quên đi nỗi đau vì cái chết của Uyễn Quân. Không ngờ hắn vẫn không chịu ngừng tay, ngay cả chính dân tộc của mình cũng không muốn buông tha.
Mai Nhĩ là tộc người cuối cùng của Kinh Thủy cũng là những người có sức mạnh nhất lại phải chạy trốn ngày này qua ngày khác mà cố sống sót. Không thể cứ mãi đứng nhìn Âu Khắc trở nên điên cuồng gϊếŧ người khắp nơi Tử Phiên và Phi Tiễn quyết định sẽ ngăn hắn lại, chuyện này cứ kéo dài cho đến một ngày mưa lớn cũng giống như lúc Uyễn Quân ra đi tất cả đều đã không còn sức lực. Trên bờ vực đó đột nhiên sụp đổ khiến cả ba cùng nhau rơi xuống.
Huyễn Uyên dùng tay lau đi hàng nước mắt vừa chạy xuống trên bờ má mà nghẹn ngào: " Phụ thân, Uyễn Quân sau đó là cả huynh...tất cả mọi người đều lần lượt bỏ muội mà đi, muội không còn nhớ nổi lúc đó mình đã đau khổ như thế nào."
"...!"
" Cho dù khóc than hay oán trách thần linh ra sao thì muội cũng không thể mang mọi thứ trở lại như lúc chúng ta đều ngày ngày vui vẻ chơi đùa trước kia...đến cuối cùng phải tự mình...tự mình giải thoát khỏi thế giới tàn độc đó."
" Huyễn Uyên..."
" Tử Phiên!" Nàng cười thật rạng rỡ khi đôi mắt vẫn còn ẩm nước: " Không cần biết trước kia thế nào muội cũng không muốn những điều đó lập lại một lần nữa."
Tử Phiên nhẹ hôn lên trán Huyễn Uyên: " Sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như vậy nữa, xin lỗi vì đã đệ muội lại một mình."
"...!"
" Tất cả chúng ta đều không một ai bỏ cuộc, chính vì vậy đều đã có thể gặp lại nhau một lần nữa."
" Muội hy vọng lần này Uyễn Quân và Âu Khắc sẽ thật sự hạnh phúc và không cần phải chia ly nữa."
" Chắc chắn là như vậy, đừng lo...!"
Tuy đã biết trước nhưng khi bước chân vào Nghi Gia Điện Uyễn Quân vẫn phải ngạc nhiên vì nơi này tràn ngập tranh vẽ của mình, nói đúng hơn đó chính là Uyển Quân của trước kia. Xem những hình ảnh từ khi vẫn còn chỉ là một tiểu hài tử cho đến lúc thành niên của người trong tranh khiến y hoang mang, xét theo hiện tại cũng giống như đang xem quá trình trưởng thành của một người khác không phải mình: " Âu Khắc, đây là...!"
" Chính là ngươi không phải sao?"
"Ta...!"
Âu Khắc chạm lên gương mặt đang cười thật rạng rỡ của thiếu niên trong tranh: " Thời gian của ta hầu hết chỉ có thể nhớ về gương mặt và nụ cười của ngươi, khi họa ra những bức tranh này ta chỉ đang cố tìm cho mình một lý do để tiếp tục tìm kiếm. Nhiều lúc tự hỏi bản thân có phải mình đang cố đuổi theo quá khứ của chính mình dù nó đã không còn tồn tại."
"...!"
" Nhưng mỗi khi nhìn thấy chúng ta biết rằng ngươi thật sự đã tồn tại, không phải chỉ ở chín ngàn năm trước hay ảo ảnh mà ở ngay trong tim ta. Ta đã không bỏ cuộc và rồi tiếp tục tìm kiếm khắp nơi chỉ với một sự tin tưởng và hy vọng đó."
Uyễn Quân cúi đầu không dám nhìn tới hình dáng đó mà nhỏ giọng: " Chỉ là ta đã không còn giống trước kia...ta không phải là Uyễn Quân giống như trong tranh đó nữa. Ta không...!"
" Uyễn Quân thì vẫn sẽ là Uyễn Quân."
"...!"
Âu Khắc đi đến thật gần trước mặt y với giọng nói chân thành: " Cho dù vẻ bề ngoài không giống với trước kia ta vẫn có thể khẳng định chính là ngươi."
" Làm sao ngươi dám khẳng...!"
" Đừng xem thường tình cảm ta dành cho ngươi, Uyễn Quân. Ta đã từng không thể bảo vệ được ngươi, ta từng vô dụng đến mức chỉ có thể nhìn người không còn một chút hơi thở bên bờ sông Hàn nhưng không lý nào ta có thể nhận sai."
" Âu Khắc!" Hắn nắm cổ tay y nhìn vào vòng tay thủy ngọc đeo trên đó trầm mặt không biết là đang có suy nghĩ gì, im lặng một hồi lâu Uyễn Quân mới chủ động lên tiếng: " Vòng tay mà ngươi tặng, ta đã từng nghĩ lần thứ hai bị rơi xuống sông Hàn có lẽ sẽ không cách nào mang trở về...nhưng nhờ có Tất Duy tìm được và cất giữ ta mới có thể lấy lại cả đồ vật và ký ức của mình."
" Tất Duy?"
" Lúc ta nhận ra thì bản thân cũng chỉ còn là một oan hồn bên cạnh nấm mồ của chính mình trên cánh đồng hoa năm đó...!"
"...!"
" Ta không biết nên làm gì nhưng bên tai vẫn nghe thấy những lời ngươi nói, hãy chờ ở cánh đồng hoa."
Âu Khắc nhăn mày nhớ lại những lời nói của mình lúc Uyễn Quân chết đi " Nếu ta đưa chúng đi cùng ngươi sẽ không cần phải lo lắng nữa phải không? Ta sẽ đến, chờ ta ở cánh đồng hoa...sau khi tất cả đã xong ta nhất định sẽ đến đó cùng với ngươi được chứ?"
" Ta chỉ biết Tất Duy từ khi đó đã luôn ở cùng mình, cùng chờ rồi lại chờ...!"
" Uyễn Quân, được rồi đừng nói nữa."
" Âu Khắc...!"
" Ta không muốn nghe ngươi nói những lúc phải chờ đợi mình thế nào, cũng không muốn biết ngươi đà từng ở cạnh một người nào khác không phải là ta."
Nhận ra hắn có vài phần tức giận khiến y cũng lúng túng: " Âu Khắc, ngươi có phải đang tức giận ta....ta hình dáng như thế này có phải...!"
" Không phải." Dù hắn có giải thích thêm nữa cũng không khiến Uyễn Quân hết lo lắng sẽ có chuyện mình vì dung mạo y không còn như trước mà để tâm. Âu Khắc đột nhiên quỳ xuống hôn lên bàn tay y nói một cách dứt khoát: " Ta Lưu Phong hoàng đế của Phụng Luân quốc , ta lấy tất cả niềm kiêu hãnh của mình thề vĩnh viễn bảo vệ Oa Ảnh Nguyệt. Vì ngươi mà sống, chết tùy ngươi định đoạt!"
" Ta Âu Khắc là nhị nhi tử của tộc trưởng Ất Khinh, kẻ đứng đầu dòng máu oai hùng của người Mai Nhĩ, ta lấy tất cả niềm kiêu hãnh của mình thề vĩnh viễn bảo vệ Huyễn Uyễn Quân. Vì ngươi mà sống, chết tùy ngươi định đoạt!"
" Âu Khắc!"
" Cho dù là trước kia, bây giờ hay sau này chắc chắn vẫn sẽ không thay đổi. Ngàn kiếp vạn kiếp chỉ cần lại được sinh ra trên đời này, không cần biết ngươi trở nên như thế nào vẫn chỉ sẽ là một mình ngươi."