Chương 57

Lưu Vinh thích chí đi phía trước Âu Khắc cười đắc ý: " Hoàng huynh, lần này là công của đệ huynh cũng không cần phải luôn mắng đệ là đồ vô dụng nữa."

" Ý ngươi muốn nói đến tính bồng bột của mình?"

" Cũng đâu cần phải nói quá đáng như vậy, tuy biết thời gian huynh vắng mặt chính sự hầu hết đều do Tử Phiên xử lý nhưng cũng cần có mặt mũi của Duệ vương như đệ đứng ra chịu gánh thay vậy. Không nói đâu xa chỉ mới việc cái tính kiêu căng của công chúa Ký Tông đó, đúng là không thể nào chịu nổi."

" Công chúa Ký Tông?" Âu Khắc liếc mắt sang Lưu Vinh.

" Huynh vẫn chưa nghe Tử Phiên nói sao? Chúng dâng đến một công chúa làm lễ vật nhưng lại vô cùng hống hách, chỉ là đây vẫn phải chờ huynh xử lý qua."

" Trả người về đi."

" Trả về?" Lưu Vinh làm lạ: " Hoàng huynh, huynh không thích nữ sắc cũng nên giữ người làm con tin chứ."

" Ta cần đến những thứ đó sao?"

" Nói cũng...!" Đột nhiên bị thứ gì đó đâm sầm vào người khiến Lưu Vinh mất thăng bằng ngã luôn về phía sau, bị đè bên dưới hắn quát lên: " Gì vậy...dám cả gan...!" Hắn còn chưa mắng hết lời không ngờ thứ vừa lao thẳng vào người còn chẳng một lời nhanh chóng dùng mình làm đệm đứng dậy nhào đến ôm chầm lấy hoàng đế.

" Âu Khắc!"

" Ngươi...ngươi....cái tên không biết điều này ở đâu ra...ui...!"

" Ngươi không sao chứ?"

" Không sao gì mà không sao...!" Lưu Vinh vừa xoa xoa hông vừa nói thì nhận ra kẻ vừa lên tiếng là ai, hắn mặt rạng rỡ tươi cười: " Phi Tiễn, thì ra là ngươi?"

" ...!"

" Hoàng huynh trở về cũng không thấy bóng ngươi, ta còn cho rằng ngươi quyết định từ bỏ huynh ấy rồi."

" Ngươi còn định ngồi đó nói chuyện đến bao giờ?"

Thấy Phi Tiễn đưa tay ra trước mặt mình Lưu Vinh vui vẻ nắm lấy, không ngờ hắn vừa kéo mình dậy còn muốn lôi luôn người đi ra: " Này...làm gì vậy."

" Ở đây không còn chuyện của ngươi, đi theo ta."

"Dám ra lệnh cho bản vương...ngươi có biết ta là ai không? Người đâu cả rồi...đến đây cho ta."

" Còn nhiều lời ta sẽ dùng dây cột ngươi lại rồi vác ra ngoài có tin không?"

"...!"

Lưu Vinh lớn tiếng ồn ào bị Phi Tiễn kéo đi hoàng đế cũng không có bận tâm , hắn chỉ biết mình vừa nghe thấy hai tiếng gọi thật thân quen. Hắn kéo ra người ôm cứng mình mà nhỏ giọng: " Uyễn...!"

" Đừng có nói chuyện với ta!"

"...!" Chưa biết lý do tại sao y xuất hiện ở đây cũng chưa nói lời nào lại bị đôi môi nhỏ tức giận quát lớn, hắn theo một thói quen lại lập tức trả lời khi còn đầy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt: " Ta biết rồi."

" Huynh là tên ngốc...ngốc hết thuốc chữa."

" Ta xin lỗi!"

" Tìm thấy ta lại không giải thích một lời nào đã bỏ đi, huynh cho rằng ta sẽ vui nỗi sao...rằng chỉ cần tiếp tục cuộc sống của Ảnh Nguyệt là tốt?"

" Xin lỗi!"

" Tất cả là lỗi của ngươi khiến ta phải từ Long Thuận chạy đến đây một đoạn đường xa như vậy còn bị bệnh hết mấy lần."

" Xin...!"

" Đồ ngu ngốc Âu Khắc, ta đã nói bao nhiêu lần...ta phải nói bao nhiêu lần vĩnh viễn không bao giờ muốn huynh rời khỏi mình huynh mới hiểu ra đây?"

" Uyễn Quân!" Y đột nhiên bật khóc đấm mạnh hai tay vào ngực mình khiến Âu Khắc cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn vòng hai tay siết chặt lấy y: " Xin lỗi, là lỗi của ta."

" Âu Khắc...hức...đừng có xin lỗi ta."

"...!"

" Là lỗi của ta, ta không thể chờ được đến lúc huynh quay trở lại...xin lỗi vì đã bỏ huynh ở lại một mình."

" Uyễn Quân."

" Ta biết vì cái chết của mình đã khiến Âu Khắc trở thành như lúc này, luôn luôn oán hận, luôn luôn tự trách. Chờ đợi lâu đến vậy...cứ luôn chờ để có thể gặp...nhưng..." Uyễn Quân nghẹn giọng: " Ta...ta lại còn không thể nhận ra...ta không thể nhận ra Âu Khắc, ta mới là kẻ có lỗi...ta mới là đồ ngu ngốc."

" Đủ rồi Uyễn Quân." Hắn nghiến răng nói rồi kéo ra gương mặt đầy nước mắt của Uyễn Quân đang úp trong lòng mình mà nhẹ nhàng hôn xuống môi y. Bao nhiêu điều muốn hỏi, bao nhiêu lời muốn nói với họ lúc này cũng không còn cần thiết nữa. Trải qua hết chín ngàn năm để lại một lần nữa được ôm người trong vòng tay mình, hắn nhận ra cho dù có phải đợi nhiều hơn nữa chờ nhiều hơn nữa cũng sẽ vì một giây phút này xóa tan đi tất cả.

Lưu Vinh đứng sau góc tường nhìn lén còn không dám tin vào mắt mình, chuyện này đúng là không tưởng tượng được. Hắn xoay người nói cùng Phi Tiễn đang tựa mình ngước đầu nhìn lên trời cao, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy kẻ này lại có ánh mắt buồn đến vậy. Tên này còn đáng lo hơn cả hai người kia: " Ngươi vẫn ổn đấy chứ?"

"...!"

Lưu Vinh thở dài vỗ vỗ lên vai hắn, dù gì Phi Tiễn đối với hoàng huynh của mình cũng thật nặng tình. Cho dù là đi đâu lúc nào cũng thấy hắn theo sau Âu Khắc, bây giờ còn phải tự mình kết hợp cho họ đúng là đáng thương: " Ta biết ngươi không được vui nhưng cũng đâu cần làm bộ mặt sầu thảm đó. Nếu cảm thấy không đành lòng thì cứ đi mà tranh giành tình cảm của người mình thích chứ...!"

" Nếu không phải ta mãi mãi cũng không thể thay thế được vị trí của hắn...ta nhất định sẽ không làm như việc này."

" Ngươi cũng cao thượng quá rồi đó, không được thì cứ cướp lấy...ta xem người kia cũng đâu có khả năng tranh lại với ngươi."

Phi Tiễn nâng khóe môi nhìn Lưu Vinh: " Hắn không phải hoàng huynh của ngươi, ủng hộ tình địch của hắn cướp đi người yêu ngươi không nghĩ đến hắn sẽ xử mình thế nào?"

" Ta cũng là nghĩ cho ngươi và hoàng...!" Lưu Vinh ngừng lại một chút mới làm lạ: " Ngươi là tình địch của hoàng huynh?"

"...!"

" Vậy tên nhóc mặt trắng kia mới là...!"

" Khuyên ngươi nên bớt lo chuyện bao đồng lại đi...huống hồ ta cũng chưa từng nói mình sẽ bỏ cuộc với y."

Phi Tiễn nói rồi lại quay lưng đi mất khiến Lưu Vinh càng ngạc nhiên hơn: " Vậy người hắn thích không phải hoàng huynh? Không thể nào, hắn không phải lúc nào cũng bám theo sau huynh ấy sao?"

Tịnh Vũ đứng trên tường thành Long Thuận cùng Tịnh Phong nhìn xuống bên dưới mà mệt mỏi: " Đệ thật sự muốn từ bỏ cả quốc gia này?"

"...!"

" Tịnh Phong, đừng quên đệ chính là hoàng đế của Long Thuận, bên dưới là bách tính của đệ...bỏ mặc được sao?"

" Không phải còn có huynh?"

" Đừng nói những điều vô lý đó, đất nước này cần đệ. Người đang nắm giữ đế vị là đệ, không phải ta."

" Đại ca." Tịnh Phong trầm giọng: " Trước kia huynh vì người mình yêu từ chối quyền kế thừa ngôi vị, đệ cũng vì vậy tiếp nhận ngôi vị thái tử sau đó trở thành hoàng đế Long Thuận."

" Tịnh Phong!"

" Hiện tại đệ cũng đã hiểu được những lời mà năm đó huynh nói với mình, đệ đã nghĩ chỉ cần có quyền thế thì không có gì mình không lấy được."

Tịnh Vũ im lặng nhớ lại lúc hắn nhất định muốn xin tiên hoàng phế đi thân phận thái tử của mình hắn đã nói với Tịnh Phong.

" Một khi có quyền lực huynh sẽ có mọi thứ không phải sao? Muốn khiến hắn vĩnh viễn bên mình có gì là khó?"

"Tình cảm không đơn giản như đệ vẫn nghĩ. Khi đệ yêu một ai đó và còn quan trọng hơn chính mình đệ sẽ hiểu vì sao hôm nay ta làm vậy."