" Đứng lại đó."
Xe ngựa bị cản lại trước cửa hoàng thành Phụng Luân quốc, nhìn người dân bị quân lính dồn về phía hai bên Tất Duy cho xe ngựa ngừng lại: " Có chuyện gì vậy?"
" Để tôi hỏi thử xem." Đương Kỳ đi đến chỗ hai tên lính vừa chặn lại xe ngựa của họ: " Xin hỏi có chuyện gì vậy, chúng tôi không thể vào thành?"
" Không phải là không thể, chỉ là hiện tại Hoàng thượng sắp xuất thành nên chúng ta phải phong tỏa nơi này. Nếu muốn vào thì các ngươi hãy chờ sau khi hoàng thượng rời khỏi."
" Hoàng thượng muốn xuất thành...?" Đương Kỳ suy nghĩ rồi lại hỏi: " Xin lỗi nhưng các vị có biết hoàng thượng muốn đi đâu hay không?"
" Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì, đây là chuyện mà các ngươi có thể biết sao?"
" À, xin lỗi đã làm phiền."
Uyên Quân từ trong xe vén khăn nhảy xuống: " Đương Kỳ, có chuyện gì vậy?"
" Vương tử?"
" Tại sao bọn họ lại không cho ai ra vào thành?"
" Nghe nói hình như hoàng đế Phụng Luân muốn xuất thành nên phải phong tỏa nhằm tránh có những việc không may xảy ra."
" Chẳng phải Âu Khắc chỉ mới từ Long Thuận trở về...tại sao lại muốn xuất thành?"
" Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần đợi ở đây đến lúc đó chặn đường hắn hỏi sẽ rõ."
" Tất Duy công tử nói rất đúng."
" Không được." Uyễn Quân không vui nhìn vào bên trong cổng thành: " Đã đi một đoạn đường dài để đến đây, ta muốn lập tức gặp được Âu Khắc."
" Nhưng Vương tử...!"
Tất Duy trầm mặt không biết là nghĩ gì xong lại chặn lời Đường kỳ: " Được rồi, nếu ngươi đã muốn vậy thì ta và hắn ở lại chặn đường quân lính ở đây." Hắn quay về hướng Phi Tiễn và Huyễn Uyên vẫn còn trên xe ngựa: " Hai người họ giao lại cho ngươi, rắc rối một chút nhưng với khả năng của ngươi cũng không khó đi."
" Hiểu rồi." Phi Tiễn nhếch môi cười rồi đi xuống ôm Uyễn Quân ném lại vào xe, nắm dây cương hắn nói lớn: " Chúng ta tiến thẳng đấy."
" Đi đi."
Xe ngựa đột nhiên hướng cổng thành lao thẳng đến, quân lính canh phát hiện lập tức chặn cổng không ngờ lại bị hai kẻ thân thủ đáng sợ chặn lại: " Người đâu mau ngăn chúng lại."
" Có những kẻ khả nghi xông vào thành mau báo cho người bắt bọn chúng."
Nhìn lại một đám hỗn loạn phía sau xe ngựa Huyễn Uyên cảm thấy lo lắng: " Họ sẽ không sao chứ?"
" Đừng lo, chỉ với số quân lính tầm thường không làm được gì hai kẻ đó đâu. Quan trọng hơn ta hy vọng sẽ đến kịp trước khi tên khốn đó rời khỏi."
" Huynh muốn xông thẳng vào cung sao?"
" Phải!"
Uyễn Quân siết chặt tay vào thành cửa xe ngựa, đây không phải một cách hay nhưng hiện tại lại là cách duy nhất. Y thật muốn hỏi tại sao hắn lúc phát hiện thân phận của mình lại không nói sự thật mà lại bỏ đi, nhưng sau khi nghe Phi Tiễn kể lại những chuyện xảy ra sau ngày định mệnh đó y lại chỉ muốn ngay lập tức chạy đến mắng hắn là một tên ngốc: " Phi Tiễn, ta lại bắt huynh phải làm những chuyện mình không muốn rồi."
" Ta cũng đã quen...!"
" Có kẻ khả nghi, mau bắn tên."
Từ cổng hoàng cung có thể nhìn thấy xe ngựa lao đến không có ý ngừng lại, trên tường thành cung thủ chuẩn bị bắn tên: " Kha Xương, giao cho ngươi." Nói xong Phi Tiễn thả dây cương ôm lấy cả Huyễn Uyên và Uyễn Quân đạp lên nóc xe nhẹ nhàng nhảy lên.
" Bắn...!"
" Ta không để các ngươi chặn đường Vương tử."
Tiếng ra lệnh vừa vang lên thì không biết lý do tại sao cơ thể tất cả binh lính đều như bị đông cứng không thể cử động: " Có chuyện gì vậy?"
" Ta không thể cứ động."
" Phi Tiễn...!" Cửa hoàng cung đã đóng không có cách khác Phi Tiễn mang cả hai người dùng khinh công dựa theo tường thành để nhảy lên. Huyễn Uyên sợ đến không dám mở mắt nhìn, Uyễn Quân lại càng ngạc nhiên hơn vì không ngờ Phi Tiễn lại còn có khả năng này. Nếu nói hắn trước kia ngay cả hoàng cung bảo vật không có gì không trộm được cũng không phải là quá đáng.
Quân bên trong chờ đợi người dám cả gan xông vào hoàng cung tình cờ Tử Phiên cũng có mặt, thấy cấm vệ quân cũng đã điều người đến hắn nhăn mày: " Lại có kẻ ngang nhiên xông vào từ cửa cung?"
" Thừa tướng ở đây rất nguy hiểm, xin người mau rời khỏi."
" Ta thật muốn xem bọn chúng là người gì."
Đứng phía trên cổng thành, tất cả quân ở đây đều đã bị Kha Xương khống chế tạm thời không thể cử động Phi Tiễn nhìn Huyễn Uyên: " Một lát bên dưới sẽ có rất nhiều quân binh bao vây, muội tạm thời hãy cứ ở lại đây Kha Xương có thể lo được. Ta đưa Uyễn Quân đến chỗ của Âu Khắc!"
" Muội hiểu rồi."
" Uyễn Quân coi chừng....!"
Một loạt tên từ dưới được bắn lên, bất ngờ Phi Tiễn vội kéo Uyễn Quân tránh sang không ngờ vô tình lại va phải Huyễn Uyên khiến nàng mất thăng bằng rơi xuống cổng cung.
" Huyễn Uyên....!"
" Á....Uyễn Quân...."
" Có ngươi rời xuống, bắn tên đi."
" Khoan đã."
" Thừa tướng?"
" Tránh ra." Tử Phiên nhận ra liền một lần lạnh mặt quát lớn, hắn đạp lên vai tên cấm vệ rồi nhảy lên thật nhanh đỡ lấy người vừa ngã từ trên tường thành xuống. Ôm người rơi vào trong tay mình Tử Phiên khẽ gọi: " Huyễn Uyên?"
" Huyễn Uyên....huynh mau giúp muội ấy."
Nhìn thấy người đỡ được Huyễn Uyên, Phi Tiễn liền mỉm cười: " Không sao đâu, muội ấy ổn rồi."
" Phi Tiễn?"
" Bây giờ chắc chúng cũng sẽ không ngăn cản ta vào trong nữa, ngươi ôm chặt lấy." Vừa nói hắn ôm Uyễn Quân nhảy xuống, đạp trên đỉnh tường thành Phi Tiễn dễ dàng mang theo Uyễn Quân vượt qua đám cấm quân bên dưới.
" Tất cả mau đuổi theo."
" Không cần đuổi nữa."
" Thừa tướng."
" Để họ đi." Đáp nhẹ xuống đất Tử Phiên lớn tiếng ra lệnh xong lại nhìn người trong lòng mình, nàng còn sợ đến độ bám cứng lấy hắn mà mắt cũng không dám mở ra: " Huyễn Uyên!"
" Ư...!"
" Muội an toàn rồi, đừng sợ!"
"...!" Huyễn Uyên nghe giọng nói ấm áp bên tai mới nhận ra đúng là không có chút đau nào cả, còn tưởng là lần này chắc chắn không xong rồi nàng hé mắt lén nhìn xem. Vừa nhận ra gương mặt quen thuộc Huyễn Uyên tròn mắt ngạc nhiên hồi lâu rồi không nói tiếng nào úp mặt vào ngực hắn.
" Muội sao rồi, có phải đã bị thương."
" Hức...Tử Phiên...!"
" Muội tại sao lại ở đây, còn dọa ta sợ đến tim cũng sắp ngừng đập rồi. Huyễn Uyên..."
" Đúng là huynh...thật sự là huynh...!" Nàng nấc vài tiếng thì ngước đầu nhìn Tử Phiên với đôi mắt còn đỏ hoe: " Đợi được đến ngày hôm nay, thật sự vất vả lắm...!"
" Huyễn Uyên!" Không hiểu rõ trong lòng mình đang vui mừng đến thế nào, hắn ôm chặt lấy nàng.
Nhìn một cảnh này cả đám quân lính ngơ ngác, hữu thừa tướng tuổi tuy còn trẻ ngày thường luôn điềm tĩnh đáng sợ là người có địa vị rất cao ở Phụng Luân quốc. Ngay đến Duệ vương gia làm việc cũng phải nhìn qua sắc mặt hắn tốt xấu vài phần, không ngờ thừa tướng cũng có lúc hốt hoảng như vừa rồi còn tùy ý ôm mỹ nhân trước bao nhiêu người như vậy.