" Đệ thật sự muốn đi Kinh Thủy sao?"
Âu Khắc trầm mặt suy nghĩ rồi mới trả lời Tử Phiên: " Phải!"
" Nhưng ta vẫn chưa thể tin lời của kẻ đó là thật, Lưu Vinh chỉ vừa mới quen biết hắn có thể nào dễ dàng nói ra?"
" Đệ không cần quan tâm quá nhiều, đệ chỉ muốn đến nơi đó."
" Nơi đó?" Tử Phiên khó chịu ra mặt, hắn tức giận đập mạnh hai tay lên mặt bàn: " Ngay cả hiện tại đệ còn không có khả năng nắm bắt lấy mà vẫn muốn giữ lời hứa khi xưa sao? Đệ biết rõ Uyễn Quân không nhớ và y cũng chẳng thể nào đến nơi đó để gặp mình."
" Đệ biết."
" Nếu đã biết tại sao vẫn còn muốn đi, chẳng phải y đang ở Long Thuận. Chúng ta chỉ cần đến đó và..."
" Huynh định sẽ đi đúng không?"
"...!"
" Huyễn Uyên ở đó, không lý nào huynh lại không đến."
" Đương nhiên, ta không giống đệ. Một khi biết muội ấy ở đâu ta sẽ không cần phải suy nghĩ gì để giữ lấy...!" Tử Phiên thở dài: " Âu Khắc, ta khuyên đệ đừng cứ mãi nhìn về quá khứ nữa. Nơi đó đã không còn như chín ngàn năm trước, cho dù thật sự đến được thì sao?"
"...!"
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tức tốc quay trở lại không một phút ngừng nghỉ. Đến bên bờ sông Hàn nước cũng đã dâng lên khá cao, người dân đứng dọc hai bên bờ sông với những tiếng reo hò cầu khẩn khiến lòng hắn lại thêm sợ hãi. Âu Khắc cùng Phi Tiễn đẩy ra đám người để đến phía trước: " Uyễn Quân."
" Uyên Quân...!"
" Âu Khắc...!" Thiếu nữ kiều diễm vừa nhìn thấy người đến thì gương mặt đã tái đi, ngay cả con dao vương máu trên tay cũng rơi xuống đất: " Tại sao huynh lại....ở đây."
"...!" Âu khắc vẫn còn chưa dám tin vào mắt mình, hắn vừa nhìn thấy Oanh Thúy rút mũi dao ra từ người Đương Kỳ. Ngay bên cạnh là thân thể đã không còn một chút sự sống: " Uyễn....Quân!"
" Âu Khắc công tử....hức...Phi Tiễn công tử...!" Kha Xương đang bị người dân ngăn cản không thể đến gần, nàng khóc lớn: " Là bọn họ...chính là họ hại chết Vương tử. Đương Kỳ vì liều mạng mang được người lên....không ngờ....không ngờ cô ta lại...!" Kha Xương căm hờn nhìn về phía Oanh Thúy, nàng không thể nào ngờ được con quỷ dữ mang gương mặt thiên thần kia lại không còn một chút nhân tính nào: " Tại sao...tại sao chứ?"
" Uyễn Quân." Chạy đến ôm lấy Uyễn Quân hắn hoảng sợ đến mức không thể nói ra lời, nhìn gương mặt tái nhợt lạnh buốt không còn chút hơi thở mà Âu Khắc tưởng như nhịp tim mình đã ngừng lại: " Uyên...Quân, ngươi tỉnh lại đi...nhìn ta đi."
" Khốn kiếp, chính là các ngươi?" Phi Tiên hét lớn, hắn hướng về đám dân làng mà lạnh giọng: " Ta bắt các ngươi phải đền mạng."
" Không....không phải là lỗi của chúng ta....!"
" Đúng vậy, pháp sư cũng đã nói...chỉ cần dùng Vương tử làm vật tế nước sông sẽ rút đi và tất cả người dân sẽ được cứu."
" Pháp sư?" Phi Tiễn lại nhìn về phía tên trùm kín đầu bằng khăn trùm đen mà nghiến răng: " Thì ra là vậy."
" Không...tôi chỉ...!" Tên pháp sư có mấy phần run sợ muốn cầu cứu Oanh Thúy nhưng chính cô ta cũng đang sợ hãi vì Âu Khắc đột nhiên lại trở về ngay lúc này, không còn cách nào khác hắn quay đầu tìm đường rời khỏi: " Tôi chỉ nói những gì mình biết."
" Muốn chạy?" Phi Tiễn rút ra mũi tên hướng tên pháp sư bắn tới, bị trúng tên ngay chân gã kêu lên rồi ngã xuống. Rút thanh kiếm bên người hắn đi thẳng đến đó: " Ta cũng muốn biết thần linh sẽ làm gì khi ta khiến ngươi mãi mãi câm miệng lại."
" Không...không...đừng gϊếŧ tôi, tôi không biết gì cả...làm ơn."
" Chết đi."
" Á Á Á....!"
Phi Tiễn đạp mạnh chân lên ngực rồi lạnh lùng đâm thẳng mũi kiếm xuống đầu gã, ngay khi có tiếng hét lớn người dân cũng chỉ nhìn thấy máu văng ra mà hoảng loạn, Kha Xương thấy có cơ hội liền vụt chạy đến bên chỗ Uyễn Quân: " Vương tử....hức...Vương tử...!" Lại nhìn đến Đương Kỳ vì một dao của Oanh Thúy mà mất mạng, hắn rõ ràng có thể phản kháng nhưng chỉ vì vẫn không thể ra tay với Oanh Thúy mà phải chết: " Tại sao...tại sao lại như vậy chứ?"
" Uyễn Quân...!" Âu Khắc khẽ hôn xuống đôi môi đã lạnh của y, hắn mỉm cười cay đắng vuốt nhẹ qua bờ má: " Ngươi rất quan tâm và lo lắng dân tộc của mình mà phải không? Đừng lo...ta sẽ không để ngươi đi một mình đâu."
" Âu Khắc công tử?"
" Ngươi sẽ không cô đơn...!" Đôi mắt hắn chứa đầy nỗi đau đớn mà thốt từng lời: " Nếu ta đưa chúng đi cùng thì ngươi sẽ không cần phải lo lắng nữa phải không? Ta sẽ đến, chờ ta ở cánh đồng hoa...sau khi tất cả đã xong ta nhất định sẽ đến đó cùng với ngươi được chứ?"
" ...!"
" Chăm sóc cho y!"
Âu Khắc giao lại Uyễn Quân cho Kha Xương rồi chỉ một câu nói đã đứng lên, nàng có thể nhìn thấy được sự khác biệt bên trong đó. Không còn một vẻ đau đớn vì cái chết của Uyễn Quân, hắn chỉ còn lại nỗi thống hận và sự điên dại bên trong đôi mắt đó: " Âu Khắc công tử?"
" Âu Khắc....ta...!" Oanh Thúy chậm lui lại khi nhìn thấy hắn tiến về phía mình, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Âu Khắc giống như lúc này. Đây không phải là Âu Khắc nàng từng biết, hắn lúc này giống như đã không còn biết gì ngoài muốn gϊếŧ người: " Không phải như huynh nghĩ đâu...muội chỉ là nghe theo lời tên pháp sư đó, muội cũng chỉ vì người dân trong tộc." Ngay trước mặt mình Âu Khắc ngừng lại, nàng chưa từng cảm thấy sợ hãi như lúc này mà chỉ hy vọng muốn chạy thoát.
"...!"
" Âu Kh...!" Không một lời nói hắn rút kiếm đâm xuyên người Oanh Thúy, trước đôi mắt mở lớn hoảng sợ nhìn vào mình Âu Khắc chỉ nâng khóe môi rồi xoay chuôi kiếm ngay khi vừa đâm vào cơ thể nàng. Nỗi đau đớn xét rách cơ thể mà đến kêu lên cũng không thể, máu mạnh mẽ trào ra khỏi bụng Oanh Thúy té ngã xuống khi hắn từ từ rút kiếm ra khỏi người mình.
Âu Khắc không liếc nhìn một lần mà chỉ bỏ lại câu nói: " Đến và giải thích cùng Uyễn Quân."
" AAAAAÁ!" Dân làng hoảng đến không thể tiếp tục ở lại chờ chết khi Âu Khắc như một một con quái vật say máu điên cuồng chém gϊếŧ, bốn phía người toán loạn bỏ chạy cố giữ lấy mạng mình.
Phi Tiễn nhìn một cảnh này cũng chẳng có hành động gì muốn ngăn cản lại, hắn đưa mắt về phía Uyễn Quân bên Kha Xương thì ngay cả bản thân cũng không thể ngăn lợi cơn tức giận của chính mình: " Tốt lắm, nếu đã như vậy thì một người cũng đừng mong có thể thoát khỏi." Vừa nói hắn liền rút ra ba mũi tên đặt vào dây cung cứ thế nhắm về phía những người chạy khá xa mà bắn tới.
" Đừng mà... tha cho tôi...tôi không muốn chết."
" Áaaa!"
" Ngừng tay...!"
" Tất cả các ngươi đều phải chết."
" Âu Khắc ngừng tay đi...!"
" Uyễn Quân."
" Âu Khắc, đừng...mau ngừng lại!"
" Uyễn Quân, tỉnh lại đi."
" Âu Khắc...!" Uyễn Quân bật người ngồi dậy, y đưa mắt nhìn xung quanh mới nhận ra mình vẫn còn bên trong xe ngựa mới nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ: " Không phải thật...thật tốt vì không phải là sự thật."
" Ngươi mơ thấy ác mộng sao?"
Cả người đầy mồ hôi Uyễn Quân thở ra nhẹ nhõm mới nhìn Phi Tiễn nhẹ gật đầu: " Đúng vậy, thật đáng sợ...!"
" Chỉ là một giấc mơ thôi huynh không cần phải sợ đến vậy. Uyễn Quân, huynh cứ liên tục gọi tên Âu Khắc vậy chứ đã mơ thấy gì?"
" Ta cũng không biết tại sao lại nhìn thấy Âu Khắc giống như một kẻ điên dại chỉ biết liên tục chém gϊếŧ...!" Uyễn Quân như nhớ ra mới nói: " Phi Tiễn, huynh cũng có mặt lúc đó..."
" Bộp!" Chiếc khăn lau trên tay Huyễn Uyên rơi xuống, nàng không nghĩ Uyễn Quân lại mơ thấy chuyện đó.
Hành động lạ của muội muội và ngay cả Phi Tiễn cũng đột nhiên im lặng không nói gì khiến Uyễn Quân càng nghi ngờ: " Nói cho ta biết, thật ra đã có chuyện gì xảy ra sau đó?"