Chương 54

" Hoàng cung?"

Tên nam nhân trên mặt còn có hai vết sẹo trông vô cùng đáng sợ, hắn dùng tay xé một cái đùi gà rồi cười lớn: " Thế nào, không phải ngươi sợ rồi chứ?"

" Sợ?" Thiếu Phát im lặng một lát thì cầm bình rượu uống một hơi: " Ngươi cứ chờ mà xem, ta nhất định sẽ lấy được thứ đáng giá nhất của hoàng đế trong hoàng cung Phụng Luân quốc ra ngoài."

" Được, tốt lắm!" Cả đám sơn tặc liếc nhìn nhau ra ý thì tên thủ lĩnh lại tiếp: " Ngươi tuy có tài lại có bản lĩnh nhưng có điều ngươi chưa rõ. Phụng Luân không phải một nước có thế lực nhưng những năm này lại ngày một lớn mạnh, từng chút một đang dần chiếm lĩnh những nước có ý dòm ngó lãnh thổ mình ngươi có biết tại sao hay không?"

" Tại sao?"

" Ngươi đã từng nghe qua một hài tử sáu tuổi đã cầm binh đánh trận bao giờ chưa?"

" Sáu tuổi đã được phép điều quân?"

" Đúng vậy, hài tử đó không phải ai khác lại chính là thái tử của Phụng Luân Quốc. Ba năm trước địch quân kéo đến biên giới nhằm có ý gây chiến, thái tử sáu tuổi xin hoàng đế được đích thân dẫn quân ra trận gϊếŧ địch. Lúc đó ai nấy cũng đều cho rằng thái tử nhỏ tuổi muốn thể hiện bản lĩnh cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ...!"

" Qủa là vậy." Tuy nói ta không phải tự đánh giá thấp mình nhưng cho dù bản thân có khả năng gϊếŧ vài tên cường đạo cũng không dám nói sẽ có mưu trí và đủ can đảm để điều quân đánh trận.

" Nhưng chỉ trong vòng hai tháng không những khiến quân địch rút lui còn đồng ý dâng thư hàng phục làm tiểu quốc, từ đó trở đi bất luận kẻ nào cũng không còn ai dám nghi ngờ vị trí của thái tử. Ngươi so với hắn là bằng tuổi nhưng xem chừng ra còn kém quá xa."

" Đừng nói dài dòng nữa, đi thẳng vào vấn đề đi."

" Được, cái ta muốn nói ở đây chính là đồ vật mà ngươi phải lấy cắp đêm nay." Tên thủ lĩnh cười đáng ngờ mới nói tiếp: " Nghe đồn qua thái tử Lưu Phong đã cất giữ những món đồ vô cùng quý giá tại Nghi Gia Điện và nơi đó có canh chừng tuyệt đối cẩn mật, nơi đó không có đến ba người được tự ý đi vào, ngay đến cả hoàng đế cũng dè chừng không nói tới. Ta đây thật muốn xem thử xem vậy chứ thật ra vị thái tử đáng sợ này là đang cất giấu thứ gì bên trong đó."

" Chỉ vì vậy ngươi muốn ta mạo hiểm tính mạng để trà trộm vào cung lấy trộm đồ ở Nghi Gia Điện."

" Ha ha...Ngươi có thể không đi không phải sao?"

Thiếu Phát nhếch môi: " Chỉ là thứ càng thần bí, càng khó lấy được thì ta đây nhất định phải lấy."

Đã nói hắn lập tức sẽ làm, đột nhập hoàng cung đối với Thiếu Phát không phải chuyện khó, chỉ là hắn không ngờ đến nơi mà mọi người cho rằng là cấm địa có canh chừng cẩn mật lại chỉ có vài tên thị vệ canh chừng: " Liệu có phải ta tìm nhầm chỗ rồi không?" Vừa thì thầm mắt hắn đã chạm đến ba chữ Nghi Gia Điện thật lớn. Vậy thì đúng là ta không có đi nhầm...!

" Các ngươi, đến lúc đổi người rồi."

" Được."

Thiếu Phát cười thầm: " Cái gì mà không có kẻ nào dám đến, theo ta chỉ là một đám nhát gan sợ chết." Tự nói xong hắn nhẹ nhàng phi thân lêи đỉиɦ cung điện không gây ra một tiếng động, dễ dàng vào được bên trong mà không ai hay biết hắn càng thấy lạ hơn vì cũng chẳng có bất cứ thứ gì đáng giá ngoài vô số những ngọn nến thắp sáng kỳ lạ cùng với những bức tranh được treo khắp nơi: " Đây là...?"

Định sẽ tìm xung quanh xem còn có báu vật đáng giá nào khác nhưng không ngờ chính mình lại bị những bức tranh thu hút, không biết vì lý do gì nhưng người trong tranh kia lại khiến hắn cảm thấy quen thuộc đến vậy. Do dự hồi lâu hắn đưa tay định sẽ chạm vào gương mặt đáng yêu đang nở nụ cười cứ liên tục khắc họa trong đầu thì Thiếu Phát chợt nhận ra có người phía sau mình.

" Đúng là không biết sống chết."

" Cạch" Kém theo tiếng nói lạnh phía sau Thiếu Phát xoay người dùng tên làm lệch mũi kiếm cùng lúc tay còn lại rút ra con dao ngắn ở đai lưng đâm tới, chỉ là hắn không ngờ người kia như đoán trước được hành động của mình mà ngay lúc thích hợp lại chuyển đường kiếm đến bên cổ mình lúc nào không hay: " Chết tiệt."

"...!"

Một phút sơ ý bị bắt được còn đang suy nghĩ cách trốn thoát thì Thiếu Phát nhận ra người này, gương mặt sắc lạnh cùng đôi mắt vô hồn chỉ thèm khát sự gϊếŧ chóc. Ngay lúc hắn ngừng lại thì người kia cũng đột nhiên thoáng qua một nét ngạc nhiên: " Ngươi...!"

" Phi Tiễn?"

" Phi Tiễn...?" Thiếu Phát lập lại lời hắn vừa nói thì chính bản thân mình cũng cảm thấy gì đó không đúng, hắn đang nhớ ra gì đó. Lợi dụng lúc tên kia vẫn còn đang bị kinh ngạc Thiếu Phát đánh ra mũi kiếm trên cổ rồi thật nhanh phi thân ra ngoài, nhận ra tên kia không có ý định sẽ gọi người đến để bắt mình lại hắn lại càng làm lạ.

Phi Tiễn diệu dàng nhìn Uyễn Quân: " Ta vì nhìn thấy những bức họa của ngươi mà ký ức mới từng chút một hồi phục, từ đó ta đã nghĩ. Muốn tìm lại ngươi ở thế giới rộng lớn này quả thật không phải dễ dàng, vậy nên ta đã luôn âm thầm theo sau Âu Khắc vì ta biết...chỉ cần một khi ngươi nhớ lại, ngươi chắc chắn sẽ chạy đến bên hắn."

" Ta...!" Uyễn Quân không biết nên nói gì bèn né tránh ánh mắt của Phi Tiễn.

" Vậy nên ta chỉ biết hắn từ khi chín tuổi đến lúc lên ngôi hoàng đế rồi bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm ngươi."

" Dù không biết Uyễn Quân đang ở đâu, cho là đúng nhưng muốn tìm một người mà thậm chí bản thân cũng không biết được rằng người đó liệu rằng có đang tồn tại hay không...!" Huyễn Uyên im lặng nghe kể lại muốn chen lời vào để giải thích thắc mắc của mình: " Cả huynh và Âu Khắc đều cho rằng sẽ có cơ hội tìm được huynh ấy sao?"

Phi Tiễn nhẹ giọng: " Ta đã từng nghi ngờ những gì mà mình đang tìm kiếm và chờ đợi, nhưng không phải tất cả chúng ta bao gồm cả muội cũng chẳng thể buông bỏ được kiếp trước của chính mình hay sao?"

" Muội...!" Huyễn Uyên ngừng giây lát lại tiếp: " Vậy theo những gì huynh biết thì ngay từ lần đầu tiên gặp lại Âu Khắc thì huynh ấy đã nhớ những chuyện trước kia?"

" Phải nhưng hắn cũng chưa từng nói với ta mình hồi phục ký ức vào lúc nào."

" Ta...!"

" Uyễn Quân?"

Uyễn Quân đột nhiên lên tiếng, có lẽ vì tác dụng của thuốc làm hai mi mắt cứ muốn nhắm chặt lại. Y nói vài tiếng thì lại chìm vào giấc ngủ: " Điều làm ta hối tiếc nhất chính là lúc đó...đã không chờ được đến khi Âu Khắc quay lại...!"