" Chuyện gì đây?" Lưu Vinh ngạc nhiên vì cả Nghi Gia Điện cũng không thấy bóng dáng của bất kỳ cung nữ, thái giám hay thị vệ nào: " Không có ai canh chừng?" Hắn quên mất chuyện lúc nhỏ từng suýt chút nữa bị chính ca ca ruột của mình gϊếŧ chết tại đây mà ngang nhiên bước vào trong, miệng còn mắng vài tiếng: " Bọn chúng không biết nơi này có thứ cần được canh chừng cẩn mật sao? Còn dám lơ là không bóng người.....Á...!"
" Keng...!"
Vừa đặt chân vào đến ngưỡng cửa Nghi Gia Điện đã lập tức mất hồn vì lưỡi kiếm nhắm vào chính mình mà chém xuống không một chút do dự, Lưu Vinh thân thể nhanh nhẹn nhận ra lập tức lùi về sau nhưng người kia vẫn không có ý sẽ ngừng lại. Bị dồn vào đến chân tường, mắt thấy đường kiếm đã tới bên cổ Lưu Vinh nhắm mắt la lớn: " Hoàng huynh, là đệ!"
" Phập...!"
Chờ đợi một khắc Lưu Vinh hé mắt thấy lưỡi kiếm chém sâu vào tường chỉ cách cổ mình vài phân, ngay cả tóc cũng bị cắt đi một ít khiến mồ hôi tuôn ra như tắm. Đây đúng là không biết lý do vì sao nhưng chết cũng không hay, hắn cười cười lấy cớ tránh người sang một bên né đi thứ đáng sợ kia: " Ha ha, hoàng huynh....đã lâu không gặp."
" Ai đồng ý ngươi tự mình đến nơi này?"
" Xin lỗi...đệ không biết huynh đang không vui....bằng không cho dù có thêm trăm lá gan đệ cũng tuyệt đối không dám đến."
"...!" Âu Khắc rút lại kiếm rồi tiện tay ném qua cho Lưu Vinh, hắn lạnh lùng không quan tâm đệ đệ mình mặt đã muốn tái xanh: " Có chuyện gì?"
" Cũng không hẳn là có chuyện gì...huynh chỉ vừa trở về, thân làm đệ đệ đương nhiên phải đến gặp không phải...?" Nhận cái liếc mắt đáng sợ từ Âu Khắc hắn liền không dám nhiều lời nữa: " Thật ra cũng là có, lần này đệ ra ngoài giải khuây vài hôm nên vô tình nghe qua về việc mà huynh từng nhắc đến."
" Nói ngươi ở lại lo việc triều chính, ngươi lại dám tự ý chạy đông chạy tây. Nếu đã cảm thấy bản thân muốn tự do như vậy, chi bằng trẫm sẽ để người đi đất phong tự mình làm chủ thấy thế nào?"
" Hoàng huynh...!" Lưu Vinh mang theo kiếm của Âu Khắc đến bên cạnh hắn: " Huynh biết đệ không hứng thú với mấy việc đó, tuy đúng là do đệ ham chơi nhưng lần này thật sự có thu hoạch...huynh tin đệ đi."
Âu Khắc thờ ơ nhẹ thấp lên những cây nến ở Nghi Gia Điện, nơi này cũng không có gì ngoài mấy bức tranh vẽ dù hài đồng hay niên thiếu cũng chỉ cùng một người mà hắn xem trọng thì tự nhiên cũng trở thành đồ vật đáng giá: " Nói thử xem."
" Huynh không phải nói muốn tìm hiểu kiếm vùng đất của người Kinh Thủy xưa hay sao?"
Âu Khắc lập tức ngừng lại tay đang đốt nến, hắn lạnh giọng: " Làm sao ngươi biết được chuyện này?"
" Hoàng huynh, ta tuyệt đối không phải muốn nghe lén...chỉ là tình cờ nghe thấy huynh và Tử Phiên nói chuyện mới biết được...vậy nên....!"
" Vậy nên?"
" Nên...đúng là vì tò mò mà đệ có điều tra qua một chút...!"
"...!"
" Huynh đừng nổi nóng...huynh cũng biết đệ sẵn tính tò mò đánh chết không thay đổi còn gì. Trong sách sử ghi lại về bộ tộc này không quá nhiều, chỉ biết họ sau khi diệt vong thì hơn ba ngàn năm sau đó nơi này cũng tự nhiên biệt tích không còn ai nhìn thấy nữa. Nhưng nói huynh hay, đệ vừa phát hiện nó không phải hoàn toàn biến mất!" Sau khi thấy Âu Khắc nhăn mày một cái Lưu Vinh liền ghé lại gần hơn: " Đệ vừa quen được một người...!"
Bên trong xe ngựa không khí khá trầm lặng, Huyễn Uyên sờ trán Uyễn Quân thì càng lo lắng hơn: " Lại nóng hơn rồi, cứ như vậy thật sự sẽ không ổn."
"...!" Uyễn Quân ngã đầu bên vách xe, từng hơi thở cũng cảm thấy nóng bừng thì thào vài tiếng: " Không...sao đâu."
" Không phải là không sao, huynh tự xem mình đi...!" Huyễn Uyên thở dài một hơi rồi vén rèm che nhìn ra Tất Duy và Đương Kỳ đang đánh xe ngựa, trời bên ngoài đổ mưa to nàng sợ gió luồng vào nên chỉ dám hé một góc nhỏ: " Phải nhanh chóng tìm chỗ nghỉ chân, Uyễn Quân lại sốt cao hơn rồi. Gần đây liệu sẽ có ngôi làng nào hay không?"
Tất Duy nhìn con đường phía trước bị mưa làm nhòa đi với hai bên cánh rừng toàn cây cối mà lòng lại như lửa đốt: " Nơi này chắc không thể tìm được nơi nghỉ chân, trời mưa to cũng không thể đi quá nhanh. Chi bằng cố đi thêm một chút nữa hy vọng sẽ có một ngôi miếu hay gì đó...!"
" Không....!"
" Uyễn Quan?" Huyễn Uyên nhìn vào trong khi nghe tiếng nói: " Huynh sao rồi?"
" Ta không sao, cứ tiếp tục đi...sẽ khỏi nhanh thôi."
" Muội biết huynh muốn nhanh chóng gặp lại Âu Khắc nhưng cứ cố gắng đi tiếp trong tình trạng này cũng không phải là cách."
" Ta...!"
" Bộp!"
" Á...!"
Đột nhiên có rung chuyển mạnh và cả tiếng động trên nóc xe ngựa khiến mọi người gật mình, Tất Duy định kéo dây cương nhưng Đương Kỳ lại ra ý để hắn cho ngựa tiếp tục chạy: " Không sao đâu."
Thấy người vừa xuất hiện vén rèm cởi ra ngoại bào ướt mưa vào trong xe ngựa Huyễn Uyên mừng rỡ: " Phi Tiễn...!"
" Uyễn Quân sao rồi?"
" Huynh đến thật đúng lúc, huynh ấy bệnh rồi...mau qua xem xem."
Phi Tiễn gật nhẹ đầu rồi ngồi gần đến bên cạnh y: " Uyễn Quân...!"
" Phi Tiễn...đến rồi?"
" Phải, nhanh để ra xem."
Uyễn Quân chỉ cười khẽ rồi để Phi Tiễn bắt mạch cho mình, Huyễn Uyên chờ đợi lại sốt ruột: " Phi Tiễn, Uyễn Quân không sao chứ?"
" Y sức khỏe vốn đã không tốt lại liên tục di chuyển không ngừng nghỉ, thời tiết bên ngoài xấu như vậy nên phát sốt cũng không phải lạ. Không sao đâu...uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ tốt hơn!" Nói rồi Phi Tiễn dùng tay hứng một ít nước mưa bên ngoài còn lấy viên thuốc trên người đưa đến miệng Uyễn Quân: " Nuốt xuống đi."
" Huynh ấy như vậy, đi tiếp sẽ không sao chứ."
" Uyễn Quân không muốn ngừng lại thì chúng ta cứ tiếp tục đi, có ta ở đây y sẽ không có chuyện gì. An tâm đi...!"
"...!"
" Phi Tiễn!" Uyễn Quân kéo tay áo hắn: " Cảm ơn huynh."
" Không cần cảm ơn ta, nếu không phải biết ngươi sống chết cũng không muốn làm chậm chuyến đi này ta nhất định cũng đã không đồng ý."
" Ta biết." im lặng hồi lâu y lại tiếp: " Ta vẫn còn nhớ Âu Khắc từng nói với ta, huynh ấy là người Phụng Luân."
" Không phải đã rõ ràng rồi sao?"
Uyễn Quân mỉm cười: " Ta muốn biết Âu Khắc đã sống như thế nào trong những năm qua, huynh biết mà phải không?"
"...!"
" Phi Tiễn, nói ta nghe đi."
" Ta đã nói ngươi cần nghỉ ngơi."
" Phi Tiễn...!"
Hắn cuối cùng vẫn không thể từ chối ngồi xuống rồi thở dài: " Được rồi, thật sự ta có biết về hắn. Ta sinh ra ở Vinh Bích quốc, chỉ là trong một gia đình phú hộ không có gia thế." Phi Tiễn mỉm cười: " Ngay từ nhỏ ta không biết vì sao đối với kỹ thuật cung tiễn và y thuật đều thật thuận tiện, nhưng ta cũng không quá hứng thú vào những thứ đó và sẽ học để kế thừa gia nghiệp nếu không có sự việc toàn gia bị đánh cướp năm sáu tuổi."
"...!"
" Ngay khi ta trở về nhà tất cả mọi người đều đã bị gϊếŧ, gia sản cũng không còn. Từ một công tử phú gia trở thành một đứa trẻ không nơi nương tựa, ta chỉ có suy nghĩ là trả thù dựa vào khả năng của mình tiếp tục sống cho dù là phải làm bất cứ điều gì. Mất một năm để tìm ra bọn chúng và gϊếŧ hết tất cả...nhưng rồi sau đó ta lại suy nghĩ, một đứa trẻ bảy tuổi như mình có thể gϊếŧ người mà không hề run sợ, vậy sau khi trả được thù ta còn gì để tiếp tục sống tiếp?"
" Phi Tiễn...!"
Thấy Uyễn Quân định sẽ nói gì đó nhưng lại thôi hắn mới mỉm cười: " Nhưng cho dù là vậy ta vẫn sẽ sống tiếp, bằng cách đánh cắp những thứ quý giá...cũng vì vậy mà bản thân bị quan phủ truy lùng khắp nơi. Lưu lạc hết 2 năm ta đã đến Phụng Luân quốc."