- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Yêu Người Qua Ngàn Năm
- Chương 51
Yêu Người Qua Ngàn Năm
Chương 51
Khuyên nhủ một ngày cuối cùng Minh Loan cũng chịu dùng bữa, Ảnh Nguyệt dành thời gian cả đêm để trò chuyện cùng nàng. Đợi người đã ngủ y căn dặn Viễn Viễn chăm sóc mẫu thân mình rồi mới bước ra ngoài, đóng lại cánh cửa y thở dài một hơi. Hy vọng mẫu thân sẽ không quá đau lòng khi mình đi!
" Mệt mỏi như vậy..."
" A...!"
" Ngươi thấy đáng sao?."
Uyễn Quân giật mình nhìn về phía góc tối mới thấy Tất Duy đang khoanh tay tựa lưng vào tường, hắn không nhìn y mà lại hướng mắt về bầu trời sao đêm bên ngoài mái hiên: " Là huynh?"
"...!"
Hắn không trả lời mình, Uyễn Quân mỉm cười đi đến đứng bên cạnh rồi cũng tựa lưng ra sau ngước mắt nhìn lên: " Cảm ơn huynh rất nhiều...!"
" Vì cái gì?"
" Vòng tay của ta, cảm ơn vì đã tìm lại và giữ nó đến tận hôm nay."
" Ngươi vẫn chẳng thay đổi gì cả." Tất Duy nâng khóe môi: " Ý ngươi đang nói đến một tên ngốc hơn sáu ngàn năm trước vẫn khờ dại tìm kiếm ở nơi con sông lạnh giá đó một thứ đồ vật mà chính hắn cũng không biết là gì."
"...!"
" Sau khi tìm thấy hắn lại vui như điên vì cho rằng chỉ cần tìm thấy kẻ mà mình ngày đêm mong chờ sẽ lại xuất hiện trước mặt tên ngốc ấy lần nữa, nhưng cứ chờ rồi lại chờ theo năm tháng cho tới ngày cuối cùng của cuộc đời hắn người đó vẫn không một lần xuất hiện."
" Hắn quả nhiên đúng là một tên ngốc."
" Ngươi có cho rằng sự khờ dại của hắn đến khi đó đã kết thúc cũng giống như cuộc đời của chính mình?"
"...!"
" Hắn không biết vì lý do gì cho dù một lần nữa được tái sinh trong một kiếp người mới vẫn không thể quên đi những ký ức của mình, tên ngốc đó lại nghĩ có thể đây chính là cơ hội ông trời cho mình. Hắn tìm đến chính phần mộ khi xưa của bản thân rồi đào bới trong đó chỉ để lấy lại món đồ vật của y rồi cất giữ xem như trân bảo...!"
" Đại ca...!" Uyễn Quân biết tất cả, mười tám năm sống dưới thân phận Ảnh Nguyệt y đều có thể nhìn thấy: " Đây là lần cuối ta gọi huynh như vậy."
" Uyễn Quân..."
" Huynh nói đúng! ta là Uyễn Quân, không phải Ảnh Nguyệt." Y đứng thẳng đi ra trước mặt Tất Duy: " Ta chính là người khiến huynh phải đau khổ như vậy, ta biết mình không thể đáp trả tình cảm này nhưng vẫn muốn lợi dụng điều đó...huynh sẽ không thể tha thứ cho ta?"
Tất Duy nhìn thẳng vào vị đệ đệ mà mình chưa một lần thật sự muốn nhìn rõ, hắn đưa tay chậm chạm vào gương mặt y rồi mỉm cười: " Lần này đã không còn là hư ảo nữa?"
" Tất Duy!"
" Ngươi cũng không còn né tránh mỗi khi ta muốn nhìn thẳng vào đôi mắt này....Xin lỗi người, nếu ta có thể nhận ra sớm hơn....nếu ta có thể nhận ra ngươi chính là Uyễn Quân sớm hơn một chút nữa ta đã trả ngươi chiếc vòng tay. Như vậy có lẽ ngươi đã không bỏ mất cơ hội để nhận lại kẻ đó."
" Tất Duy...xin lỗi huynh." Uyễn Quân nắm lấy bàn tay đang áp vào bờ má mình, hai mắt y đỏ lên rồi lắc đầu: " Ta mới là người nên xin lỗi huynh, ta đã quá ích kỷ khi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình...hức...huynh phải hận ta oán ta....chi bằng huynh cứ mắng ta còn hơn dùng những lời lẽ này...xin lỗi....thật sự xin lỗi huynh, Tất Duy."
" Uyễn Quân." Tất Duy kéo y ôm vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ người trong tay hắn nhẹ giọng: " Ngươi vẫn chưa thật sự hiểu ta? Trải qua bao nhiêu năm dù có lâu hơn nữa, ta cuối cùng đã có thể chạm vào ngươi. Ta cảm thấy những gì mình đã làm quả thật rất đáng."
" Tất Duy, xin lỗi huynh."
" Đừng xin lỗi nữa, dù sao đời này ngươi cũng không thể thoát khỏi ta."
Uyễn Quân ngạc nhiên, y định đẩy hắn ra nhưng cũng không đành lòng nên lại hỏi: " Huynh nói vậy là có ý gì?"
" Ngươi cho rằng ta vì ngươi, nhớ đến ngươi suốt thời gian qua lại có thể dễ dàng để người tự do chạy xa khỏi tầm mắt của mình như vậy?"
" Tất Duy...huynh...!"
" An tâm, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt ép ngươi. Không phải chính ngươi cũng từng nói rằng, tình cảm của ngươi cho ta cũng đều giống Tịnh Phong. Vượt xa khỏi tình bằng hữu hay huynh đệ?"
" Ta....đúng là vậy nhưng...!"
" Chỉ cần như thế là đã quá đủ với ta, cho dù ngươi nói bản thân không thể từ bỏ Âu Khắc hay hắn luôn là người nắm lấy trái tim mình đi chăng nữa cũng không thể chối bỏ rằng ngươi cũng thích ta không phải sao?"
"...!"
" Vậy cũng tốt thôi, khi đã biết trong lòng ngươi không phải hoàn toàn không có ta thì cho dù là đi đến bất cứ nơi nào ta cũng sẽ đi cùng ngươi."
Uyễn Quân thở dài: " Huynh vẫn mãi cứ là một tên ngốc như vậy?"
" Nếu không ta sẽ chờ được đến ngày hôm nay sao?"
Bóng người ngồi trên mái hiên trầm mặt nhìn họ không nói gì, cơn gió mạnh thổi qua khiến cho lòng người lại thêm một tầng giá rét: " Theo ta nghĩ, hắn ta không phải chỉ ngu ngốc thôi đâu." Nói rồi hắn lại cầm bình rượu uống một hơi.
" Như vậy ổn chứ ạ?"
" Không gì, nếu Uyển Quân không có phản đối ta cũng chẳng có lý do gì phải ngăn cản cả."
Kha Xương che miệng cười: " Theo ta nghĩ thì công tử và Tất Duy công tử cũng không hơn kém bao nhiêu về chuyện này đâu, thật không biết được Vương tử là do may mắn hay là bất hạnh?"
" Dù không muốn thừa nhận, ngươi lại nói rất đúng."
Huyễn Uyên sau khi thu dọn đồ lại không muốn cứ im lặng mà đi như vậy, né tránh đối mặt với Tịnh Phong qua mấy ngày cuối cùng nàng vẫn là quyết định đến gặp hắn: " Hoàng huynh...!"
" Muội đến làm gì?" Hoàng đế ngoài thời gian lên triều thì hầu hết thời gian đều ở Nguyệt Hoa cung tự mình uống cho đến khi say không còn biết gì, tưởng rằng khi uống say thì không cần phải nhớ nhưng hắn nhận ra không có tác dụng gì. Đến nửa đêm sẽ giật mình tỉnh giấc khi ánh trăng soi vào bên trong, mỗi lần như vậy hắn vẫn là nhớ đến y: " Không còn sớm nữa, muội trở về nghỉ ngơi đi. Đừng làm phiền trẫm!"
Ngửi mùi rượu nồng ở khắp nơi Huyễn Uyên nhăn mặt: " Huynh lại uống nhiều như vậy."
" Trẫm nói đừng làm phiền...!"
Huyễn Uyên im lặng, nàng thấy tâm trạng hắn không vui thì cũng chẳng dễ chịu gì, ít nhiều một đời này của nàng khi làm Lâm Thùy hắn cũng hết lòng yêu thương vị muội muội này, nếu không có hắn nàng cũng chỉ là một công chúa không được sủng...thậm chí còn không biết mình đã bị gã đi đâu: " Thật ra muội...!"
" Tại sao vẫn còn chưa đi?"
" Muội....Hoàng huynh, muội đến để từ biệt."
" Từ biệt?" Tịnh Phong dưới ánh trăng bên cửa sổ xoay người hướng mặt về phía Huyễn Uyên: " Muội muốn đi đâu?"
" Là...Phụng Luân quốc."
" Phụng Luân?"
Huyễn Uyên nắm chặt hai bàn tay lại với nhau: " Uyễn Quân vì không muốn khiến huynh phải đau lòng nên đã không nói ra, nhưng muội...muội lại không nghĩ như vậy. Hoàng huynh....!"
" Y muốn đi Phụng Luân quốc?"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Yêu Người Qua Ngàn Năm
- Chương 51