Mười một năm trước tại Oa phủ, Oa Ảnh Nguyệt lúc này chỉ mới 7 tuổi đang làm lẫy khóc thét quăng đồ lung tung khiến Minh Loan dùng đủ cách dỗ dành: " Nguyệt nhi ngoan, chỉ cần con thích mẫu thân sẽ mua bất cứ thứ gì cho con được không?"
" Con không muốn, đã nói không muốn mà."
" ngoan đi, ngoan đi."
" Mẫu thân không thương Nguyệt nhi, hu hu hu!" Ảnh Nguyệt ngồi trên giường vung vẫy tay chân hất cả chăn gối xuống đất, cái mặt bầu bĩnh đáng yêu lại dàng dụa nước mắt.
Ảnh Nguyệt từ nhỏ đã bụi bẫm, đôi mắt đen cái má phập phòng trắng hồng ngộ nghĩnh đôi môi nhỏ xíu đáng yêu khiến phu thê Oa tri phủ hết lòng yêu thương cưng chiều: " Bảo bối của mẫu thân, làm sao mẫu thân có thể không thương Nguyệt nhi được chứ."
" Nhưng mẫu thân không đồng ý với Nguyệt nhi."
" Cái này....mẫu thân." Minh Loan khó xử nhìn sang Tất Duy 10 tuổi ngồi chống cằm thanh thản: " Duy nhi à."
Nghe Minh Loan gọi cậu thở dài: " Mẫu thân, không thể cứ mãi chiều Ảnh Nguyệt như vậy, chỉ khiến đệ ấy thêm hư thôi."
" Đại ca là người xấu, hu hu hu!"
" Ngoan đừng khóc." Minh Loan ôm gọn Ảnh Nguyệt vỗ vỗ: " Duy nhi không thể nói nhị đệ con như vậy biết chưa?"
" Hoàng cung đâu phải chỗ cho đệ ấy vui chơi, nhất định đòi đi theo chắc chắn sẽ gây họa, Nếu cứ đòi gì được đó sau này muốn mượn kim bài quậy phá nói không chừng mẫu thân cũng không tiếc."
" Con nói gì vậy."
" Không muốn đâu, Nguyệt nhi nhất định, nhất định hôm nay muốn đi cùng đại ca."
" Có gì vui mà đòi theo?"
" Đệ không biết, mọi người đều nói trong cung rất vui. Muốn đi muốn đi."
" Được được, Nguyệt nhi muốn đi thì đi. Đừng khóc biết không?"
" Thật sao mẫu thân."
" Mẫu thân, sao có thể đồng ý như vậy?"
" Con không cần nói nữa, dẫn theo Nguyệt nhi đi. Lời của mẫu thân con muốn không nghe sao?" Minh Loan ôn hòa cười ngữ khí lại muốn đe dọa.
" Người thật là.....đúng là quá nuông chiều để ấy quá rồi."
"Lè..." Ảnh Nguyệt lè lưỡi chọc tức Tất Duy trong khi nước mắt vẫn còn chưa khô hết, mặt mũi tèm lem.
" Nhìn bộ dạng của đệ đi, xấu xí như vậy muốn vào cung dọa người sao? Ta lập tức đi, không chuẩn bị kịp không phải lỗi của ta."
" Khoan...Lin Lan mau chuẩn bị cho ta. Ta muốn đi cùng đại ca." Ảnh Nguyệt hấp tấp từ trên giường bò xuống.
" Nguyệt nhi coi chừng té. Thật là...!" Minh Loan lắc đầu, đứa con nhỏ này của nàng đúng là không thể từ chối nó mà.
" Oa!" Ảnh Nguyệt chậm chạp đi theo bên cạnh Tất Duy, Cái miệng oa thật tròn quan sát mọi thứ xung quanh, Hoàng cung thật rộng, so với Oa phủ rộng hơn mười không mà là một trăm lần, các cung nữ thái giám đi qua đi lại rất nhiều.
Trông cái đệ đệ ngẩn ngơ chỉ cao tới thắt lưng mình Tất Duy kéo tay cậu: " Ngẩn ngơ cái gì, trong cung đệ đừng hòng chạy tới chạy lui biết chưa, có bị lạc huynh cũng sẽ mặt kệ."
" Đại ca, chúng ta sắp đến gặp hoàng thái tử đúng không?"
" Đây mới là mục đích của đệ chứ gì?"
" Đệ muốn xin ngọc đai của hắn." Ảnh Nguyệt tủm tỉm cười, chẳng là lần trước được phụ thân cho một cái ngọc đai thật đẹp, nhưng đám hài tử của kẻ hầu trong phủ trước mặt thì khen cậu không tiếc, sau lưng lại bảo ngọc đai thì có gì hay, cũng không bằng của hoàng tử thái tử gì đó trong cung. Lần này ta sẽ lấy ngọc của cái gì họ mang về cho các ngươi xem.
" Nói cái gì?"
" Không....không có gì đại ca, chúng ta đến tìm thái tử đi."
" Ta nói đệ đừng làm ra cái gì ngu ngốc đấy."
" hì hì."
" Oa công tử, xin dừng bước."
" Lâm công công, có chuyện gì?"
Lâm công công là người hầu hạ bên cạnh hoàng đế, biết vua rất xem trọng toàn Oa gia còn ban kim bài vì có công cứu giá, cho dù chỉ là một tri phủ nhỏ nhoi cũng không thể xem thường, ngay cả vị Oa Tất Duy cũng có thể tùy ý nhập cung, đối đãi không khác các vị hoàng tử, đứng trước người này hắn cẩn trọng: " Hoàng thượng biết người đã nhập cung nên lệnh cho nô tài mời người sang đó."
" Hoàng thượng muốn gặp ta, nhưng...." Tất Duy nhìn sang Ảnh Nguyệt khó xử.
" Oa công tử vị này là?"
" Hắn là đệ đệ của ta."
" Ra là Oa nhị công tử, nếu vậy công tử có thể để ngài ấy đợi ở Lâm Uyên sẽ không sao."
Tất Duy suy nghĩ một hồi rồi quyết định: " Như vậy cũng được, Ảnh Nguyệt."
" Vâng đại ca?" Ảnh Nguyệt chớp chớp mắt.
" Ta hiện có việc phải rời đi ngay, đệ không được chạy nhảy lung tung, ngoan ngoãn chờ ta quay lại nếu không đừng nghĩ đến chuyện gặp được thái tử biết không?"
Ảnh Nguyệt hụt hẩn cụp mắt xuống: " Biết rồi đại ca."
" Làm phiền Lâm công công."
Lâm công công cúi người rồi quay sang hai thái giám trẻ phía sau: " Các ngươi đưa Oa nhị công tử đến Lâm Uyên nhớ phải hầu hạ chu đáo biết không?"
" Rõ thưa công công."
" Tốt, Oa đại công tử xin mới." Lâm công công ra động tác dẫn đường.
Ảnh Nguyệt phòng má không vui vì bị bỏ rơi đi theo hai người phía trước: " Hai vị đại ca."
" Công tử xin đừng gọi chúng nô tài như vậy, cứ gọi là Tiểu Vị Tử và Tiểu Chi tử."
" Vị Tử ca ca, Chi tử ca ca?"
" Gọi như vậy cũng không thể thưa công tử."
" Ta muốn hỏi mọi người, hoàng thái tử là người thế nào?"
" Cái này chúng nô tại không thể tùy tiện trả lời về Thái tử."
" Vậy còn hoàng tử?"
" Cũng không thể."
" Tại sao không thể, ta muốn biết....muốn biết mà...!" Ảnh Nguyệt muốn làm lẫy thì hai người phía trước đột nhiên ngừng lại khiến cậu đâm sầm vào: " Ui da...!"
" Bái kiến tứ hoàng tử!"
Ảnh Nguyệt vẫn còn sót ôm cái mũi của mình, nước mắt như muốn bật ra tới nơi: " Đau quá đi hjx hjx...!" Đến khi nhìn thấy cái vạt áo màu vàng vàng cậu mới ngước đầu lên nhìn, người này cao cũng như đại ca, nhìn cũng đẹp như đại ca vậy. Ảnh Nguyệt mắt vẫn còn rưng rưng: " Ngươi là ai vậy?"
Mọi người xung quanh muốn chết điếng hóa đá không dám động, mà kẻ kia mặt lại chẳng nhìn ra tâm trạng gì, Tiểu Vị Tử run run lên tiếng nhắc nhở: " Công tử không thể vô lễ người mau quỳ xuống đi."
" Qùy? Tại sao lại phải quỳ?"
" Đây là tứ hoàng tử, người phải quỳ xuống."
" Tứ hoàng tử, hoàng tử?" Ảnh Nguyệt thoáng qua câu nói của Tiểu Vị Tử đột nhiên nhớ tới lời của lũ oa tử trong phủ rồi nhào tới ôm luôn cái người phía trước: " Hoàng tử, cuối cùng cũng thấy một người rồi." Cậu thấp bé như vậy cái đầu cũng tới eo người ta thôi, thuận tiện tìm đai ngọc trên người hắn.
" Công....công tử....!"
Lần này thì không ai dám lên tiếng nữa, chỉ cúi đầu không hó hé. Tịnh Phong bình thản: " Hắn là ai?"
" Bẩm tứ hoàng tử, vị này là Oa nhị công tử của Oa tri phủ."
" Hắn là đệ đệ của Tất Duy?"
" Vâng đúng là như vậy."
Không để tâm cái đang bám dính lấy mình hắn đối hai tên thái giám: " Không còn việc của các ngươi, đi đi."
" Vâng!"
Liếc nhìn xuống cái đầu nhỏ loay hoay: " Ngươi buông ra được chưa?"
" Tại sao không có." Ảnh Nguyệt không hứng thú buông ra.
" Cái gì không có?"
" Thì là ngọc đai, ngươi là hoàng tử chẳng lẽ không có hay sao?"
Tịnh Phong lấy làm lạ: " Ngươi muốn lấy ngọc đai của ta?"
" Đúng vậy, ngươi là hoàng tử chắc chắn phải có, cho ta đi được không?" Ảnh Nguyệt níu níu tay hắn làm nũng, mắt ngây thơ ngước nhìn hắn. Cậu làm cách này đối với phụ mẫu chưa khi nào không có hiệu quả.
Tiểu gia hỏa này quả thật rất biết cách đòi hỏi người khác, Tịnh Phong nhếch khóe môi: " Cho ngươi cũng không vấn đề gì, chỉ là hiện tại không có mang theo bên mình."
" Vậy phải làm sao?"
" Ngươi cùng ta trở về cung của ta, ta lấy cho ngươi."
" Ngươi nói thật chứ, ngươi không lừa ta?"
" Ta trở về, đi hay không tùy ngươi."
" Đi....ngươi là hoàng tử phải giữ lời đấy." Ảnh Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.
" Đương nhiên."