" Hoàng huynh...muội, có thể cùng Ảnh Nguyệt nói chuyện một lát hay không?"
" Tại sao?"
" Muội...!"
" Phong ca ca!"
Ảnh Nguyệt kéo tay Tịnh Phong mỉm cười gật đầu, nếu là kẻ khác hắn đương nhiên không cần suy nghĩ mà từ chối. Nhưng Lâm Thùy lại khác, nàng thân là muội muội của hắn tính tình không kiêu ngạo còn biết chừng mực. Mẫu thân của Lâm Thùy cũng chỉ là thân phận cung nữ thấp kém may mắn được tiên đế sủng hạnh mà mang thai, chính lẽ đó nàng thân phận công chúa cũng không được quá nhiều sự quan tâm, từ bé Lâm Thùy cũng đã hiểu chuyện lại ít nói chỉ một mình nhốt mình ở Dương Vỹ cung. Trong số các đệ muội thì Tịnh Vũ và hắn thương yêu nhất chính là vị muội muội này, vì vậy mà dù nàng đã mười bảy tuổi hắn vẫn không nỡ thúc ép gả đi mà tùy ý để nàng lại trong cung định rằng duyên số sẽ để nàng tự quyết định cho mình: " Được rồi, ta cũng có một số chuyện cần bàn bạc với Oa tri phủ." Nói rồi hắn không nghi ngờ mà bỏ đi.
Lâm Thùy lén nhìn Ảnh Nguyệt, tuy gương mặt không còn giống như trước kia nhưng lần này nàng có thể chắc chắn đây không sai chính là Uyễn Quân. Chín ngàn năm trước vì ngây thơ tin lời của y mà Huyễn Uyên cùng với Tử Phiên đã đưa theo một số dân tộc rời đi trước, nàng nào biết được Uyễn Quân dùng tất cả khả năng của mình muốn tìm cách tạo một con đường khác để dẫn nước nhằm cứu mạng những người sức khỏe yếu kém không có khả năng rời khỏi, y thế nhưng lại bị chính dân tộc mình mang ra làm vật tế...điều không dám tin hơn nữa người khơi ra việc này không ai khác lại chính là đại tỷ của họ Oanh Thúy: " Uyễn Quân!"
" Quận chúa không khỏe sao? Sắc mặt người không được tốt!"
" Ta...ta không sao." Lâm Thùy khi vừa được sinh ra vẫn chỉ là một nàng công chúa thất sủng, nhưng sau một trận bạo bệnh năm ba tuổi thì không ngờ lại mang tất cả trí nhớ của kiếp trước một lần nhớ ra. Thân thể nữ hài Lâm Thùy mang trong mình linh hồn và ký ức của Huyễn Uyên, nàng sống trong nỗi ám ảnh suốt bao lâu với những ngày tháng xa lạ mà mình chưa từng biết tới. Nàng vẫn còn nhớ bản thân đã chết đi như thế nào sau khi chứng kiến sự ra đi của những người thân quan trọng của mình, từng đêm từng đêm bị nỗi đau dày vò. Cho đến bây giờ thứ duy nhất khiến nàng cố gắng tiếp tục sống là để chờ đến một ngày, ngày mà tất cả đều trở lại như trước kia.
Lâm Thùy là người muốn được nói chuyện riêng nhưng nàng cứ im lặng nhìn mình với nét mặt thẫn thờ này làm Ảnh Nguyệt lo lắng: " Quận chúa thật sự không có gì?"
" Huynh...!" Hai mắt Lâm Thùy hiện lên một tầng sương trắng, cảm xúc trong lòng không thể lắng xuống nàng ôm chầm lấy Ảnh Nguyệt để nước mắt rơi xuống: " Xin lỗi!"
" Quận...quận chúa."
"...!"
" Nếu để ai nhìn thấy thì...!" Ảnh Nguyệt lúng túng muốn kéo người ra nhưng thấy nàng khóc như vậy cũng không đành lòng: " Ta có phải đã làm gì khiến quận chúa không vui?"
" Xin lỗi, xin hãy để ta được như lúc này chỉ một lát thôi."
Ảnh Nguyệt thấy bờ vai nàng run nhẹ, không biết vì lý do gì lại khiến nàng trở nên như vậy phải cố giữ không cho tiếng khóc của mình phát ra. Lâm Thùy đột nhiên cảm thấy trong lòng không vui, quận chúa so ra vẫn nhỏ hơn y một tuổi. Nói cho cùng nếu không ai nhìn thấy thì an ủi một chút cũng không có mất thể diện của người đi, nghĩ tới Ảnh Nguyệt nhẹ vỗ vỗ lưng nàng: " Không sao nữa rồi."
"...!"
" Nếu muốn khóc người cứ việc khóc ra sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, đừng cố kiềm nén lại."
" Hức...Uyễn Quân!"
Lâm Thùy nấc lên những tiếng thút thít nhỏ giống như nữ hài chờ sự che chở của huynh trưởng, nhưng cái tên " Uyễn Quân." Một lần nữa lại được nghe từ miệng của nàng khiến Ảnh Nguyệt không khỏi hoang mang. Lưu Phong, Phi Tiễn đến Tất Duy rồi cả Lâm Thùy...vậy chứ giữa họ có liên quan gì đến nhau. Và người tên Uyễn Quân đó thật sự là ai đây?
Vượt khỏi biên giới Long Thuận về phía Bắc xa xôi, một đoàn người hộ tống cùng lễ vật được chuyển vào bức tường thành cao lớn của hoàng cung Phụng Luân Quốc. Hoàng y thiếu niên đứng trên đại điện dõi đôi mắt xem triều thần cùng nữ nhi của Cang Vương, nàng bận y phục hồng kiêu sa với chiếc khăn che đi gương mặt chỉ để lộ ra đôi mắt sắc nét cùng đôi hàng mi cong cũng khiến nhiều kẻ phải động lòng: " Cang Vương thật có lòng khi mang cả nữ nhi của mình để làm lễ vật lần này?"
" Duệ Vương gia không cần phải đi một vòng quá lớn để ám chỉ phụ vương ta ngay cả con ruột cũng muốn mang đến để đổi lại hòa bình, lễ vật lần này ta chỉ sợ các các vị không có lòng cũng khó từ chối mà thôi." Liên Chi cao ngạo giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
" Hổn láo, ngươi cũng chỉ là con tin của một tiểu quốc đưa đến cũng dám dùng lời lẻ ngàn hàng cùng Duệ Vương gia?"
" Cô ta quá hống hách, Vương gia lần này không thể để cho bọn chúng tùy ý như vậy."
Lưu Vinh đưa tay khiến các vị đại thần ngừng lại, hắn mỉm cười: " Khí thế của ngươi cũng không phải nhỏ, chỉ là theo bản vương thấy có miệng lưỡi như vậy vẫn chưa đủ để quốc gia của ngươi có thể tự mình giữ vững đâu."
"...!"
" Hiện tại bản vương sẽ thay mặt hoàng huynh nhận món lễ vật này, còn việc cầu hòa hay là cứ đợi hoàng đế đích thân xử lý." Lưu Vinh xem giọng điệu của cô ta không vừa mắt, nhưng nếu bọn chúng chấp nhận thuận phục và giao ra con tin thì cũng không có lý do gì để từ chối. Sau khi bãi triều hắn mệt mỏi đến ngự thư phòng: " Thật là tức chết ta."
" Xảy ra chuyện gì sao?"
Nghe hỏi Lưu Vinh ngồi xuống ghế nhanh tay cầm chung trà lên uống một hơi, hắn lúc này không còn chút nào khí thế vương gia như trên điện vừa rồi: " Đám người Ký Tông đó, hạ mình làm tiểu quốc còn đưa một con tin phế công chúa kiêu ngạo như vậy muốn ra oai với ta?"
" Ngươi tức giận như vậy làm gì." Tử Phiên đi đến đẩy người qua một bên cầm những tấu chương vừa được đưa đến mở ra xem: " Hoàng đế không lên triều để một cái vương gia toàn bộ thay quyền, bọn chúng đương nhiên muốn ra oai với ngươi để dằn mặt."
" Huynh nói đi, ta có phải nên ném cô ta vào ngục rồi dẫn quân san bằng chúng để chúng biết Duệ vương như ta có thể làm gì hay không?"
" Ngươi có thể sao?"
Lưu Vinh tức giận: " Huynh khinh thường ta?"
" Ta không khinh thường ngươi." Tử Phiên cầm lên bút phê vào tấu chương: " Dù có bao nhiêu tức giận thì cuối cùng ngươi vẫn có một quyết định đúng nhất không phải sao?"
" Cái đó...!" Không thể nói lại vị tể tướng này, Lưu Vinh thở dài: " Đó là đương nhiên, nếu chỉ vì một chút thiếu suy nghĩ mà thật sự bỏ qua lần này chúng ta cũng không có lợi gì. Cho dù biết có thể thắng nhưng nếu tránh được một lần đổ máu cho tướng sĩ thì những việc đó không đáng ngại."
" Vậy ngươi xả giận đã xong chưa? Nếu xong rồi thì tránh ra đừng làm phiền ta."
Lưu Vinh đứng lên đứng sang một bên: " Tuy nói do ta làm chủ nhưng hầu hết đều là do huynh đứng sau chỉ thị, xử lý triều chính ta đây không có hứng thú nên không vấn đề gì. Nhưng theo ta cứ tiếp tục như vậy cũng không có gì là tốt, hoàng huynh dù gì cũng là vua một nước mà từ khi lên ngôi chẳng bao giờ xuất hiện đến một tháng . Huynh nói bây giờ có ai không biết hoàng đế Phụng Luân quốc không lên triều chứ? Nhiều kẻ còn cho rằng đây là một hoàng đế bù nhìn...!"
" Những lời đồn như vậy đâu phải ngày một ngày hai, ngươi hà cớ để tâm mà lo làm cho tốt việc của mình đi."
" Hoàng huynh khi nào mới trở về đây, nếu vẫn không tìm được người đó huynh ấy lại bắt ta làm mấy việc nhàm chán này mãi sao?"