" Ngươi đang muốn đi đâu?"
Ảnh Nguyệt bừng tỉnh mới nhận ra người vừa kéo tay mình: " Đại ca? Huynh...sao huynh lại ở đây?"
" Vậy chứ đệ nghĩ mình đang làm gì?" Tất Duy nhìn y phục vẫn chưa chỉnh tề lúc ngủ của Ảnh Nguyệt mà nhăn mày: " Bộ dạng này đệ còn muốn đi đâu?"
" Đệ...!" Ảnh Nguyệt nhìn xung quanh mới biết đây không phải phòng mình mà là trước cửa lớn của phủ, y làm lạ: " Tại sao đệ lại ở đây, đã xảy ra chuyện gì?"
" Ta còn đang muốn nghe giải thích đây, nếu không phải tình cờ nhìn thấy đệ ra khỏi phòng như người mất hồn thì không biết bây giờ đã đi đến đâu."
" Đệ tự ra ngoài...?" Ảnh Nguyệt lại ngạc nhiên hơn: " Làm sao huynh biết đệ tự mình ra khỏi phòng, không phải huynh vẫn luôn ở canh chừng đệ đó chứ?"
" Ta chỉ lo lắng...!" Tất Duy nghiêm mặt: " Quan trọng hơn đệ muốn đi đâu vào giờ này?"
" Đệ không biết...ách xì...!"
Tất Duy buông ra tay Ảnh Nguyệt rồi cởi ra áo ngoài của mình khoác lên cho y: " Về phòng trước rồi tiếp tục nói."
" Ân..!"
Trở về phòng người Ảnh Nguyệt đã run lên rồi quấn vào trong chăn, khi không lại chạy ra ngoài hứng gió làm gì không biết: " Thật là lạnh quá...ách xì..!"
" Uống cái này đi."
" Đa tạ đại ca." Tất Duy thắp nến lên rồi lại rót một ly trà nóng đưa đến, Ảnh Nguyệt không uống lại áp hai bàn tay vào: " Ấm quá."
" Tốt rồi thì an tâm ở yên trong phòng ngủ đi."
" Khoan, đại ca."
Hắn vừa định đi nghe gọi lại xoay đầu: " Còn chuyện gì?"
" Huynh không phải mấy ngày qua vẫn luôn ở ngoài canh chừng cho đệ đấy chứ?"
"...!"
Tất Duy luôn tránh gặp mặt làm Ảnh Nguyệt cảm thấy có phải mình làm gì sai hay không, nhưng không ngờ hắn vẫn luôn để mắt tới mình: " Huynh...huynh không cần làm vậy đâu, đệ vẫn ổn mà."
" Giống như chuyện vừa rồi sao?"
" Cái...cái đó. Đệ cũng không biết có chuyện gì với mình, lúc lại giống như gặp ảo giác khi thì lại như có người trong đầu liên tục hối thúc phải đi. Nếu không đi...sẽ không đuổi kịp...!"
" Uyễn Quân!"
Ảnh Nguyệt ngạc nhiên ngước đầu nhìn Tất Duy: " Huynh nói gì?"
" Tại sao?" Tất Duy nghiến răng, hắn chờ đợi bấy lâu nhưng cho dù Uyễn Quân đang ở đây hắn vẫn không có can đảm đối mặt: " Không có gì, đệ ngủ đi." Nói rồi hắn bước nhanh ra ngoài không để Ảnh Nguyệt kịp gọi mình.
" Đại ca, đệ còn chưa nói mình đã gặp lại hài tử đó...! Bỏ đi, lần khác lại nói với huynh ấy sau vậy." Ảnh Nguyệt lắc đầu xua đi mấy chuyện khó nghĩ cùng bao nhiêu câu hỏi chưa có lời đáp, y vẫn để nến cháy rồi ngã đầu xuống gối để cố vỗ giấc ngủ mà không để ý lúc Tất Duy trở ra đã vô tình làm rơi một vật gì đó bị văng vào góc phòng.
Lâm Thùy sau mấy ngày suy nghĩ mới quyết định tự mình đến tìm Tịnh Phong, đêm đã khuya vì không muốn làm kinh động đến hắn nàng định sẽ chỉ đến hỏi vài vấn đề rồi sẽ đi ngay, đứng trước cửa thư phòng lưỡng lự khá lâu lại không đủ dũng khí để bước vào: " Phải làm gì đây...những việc như thế này thật khó để mở lời...!"
" Là ai ở bên ngoài?"
" Ùm...Hoàng thượng, là...!"
Thái giám bên ngoài nghe hỏi vừa định trả lời thì Lâm Thùy lên tiếng: " Hoàng huynh, là muội. Muội có thể vào trong hay không?"
" Vào đi."
" Vâng!" Hít một hơi dài thở ra cảm thấy tốt hơn, Lâm Thùy nhẹ bước vào trong. Tịnh Phong bỏ bút và tấu chương sang một bên nhìn mình đi đến nàng mới mỉm cười: " Hoàng huynh, đã khuya vậy vẫn chưa đi nghỉ?"
" Sao vậy, bình thường muội cũng quá quan tâm đến những việc này?"
" À...cái đó, thật ra là muội có những chuyện muốn nói nên mời đến."
Nhìn điệu bộ lúng túng của Lâm Thùy, hoàng đế liếc mắt sang Lý công công: " Ngươi lui ra đi."
" Dạ hoàng thượng."
" Hoàng huynh, thật ra thì...!"
" Lâm Thùy!" Tịnh Phong đứng lên khỏi ghế của mình lại đi đến trước: " Trẫm biết muội có nhiều điều muốn hỏi chắc cũng có liên quan đến Ảnh Nguyệt?"
Lâm Thùy ngạc nhiên: " Làm sao huynh biết được?"
" Có thể muội cảm thấy lạ khi đột nhiên trẫm lại thay đổi, không những không tiếp tục truy cứu việc trước đây Ảnh Nguyệt hại muội mà trẫm còn thay lòng đổi dạ có tình cảm với y."
" Cái đó...!"
" Trẫm biết muội sẽ rất khó tin nếu nói người hại muội không phải Ảnh Nguyệt."
" Hoàng huynh, muội đương nhiên biết y chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy."
Tịnh Phong ngừng lại, hắn khẽ động chân mày: " Muội biết sao?"
" Y thế nào muội rất rõ, tuyệt đối không làm những việc của kẻ tiểu nhân như vậy. Nhưng muội đến là vì việc khác!"
" Trẫm còn nghĩ muội sẽ không vui vì chuyện này, nếu muội hiểu thì tốt rồi. Vậy...cái mà muội đang muốn nói tới là?"
" Việc đó...muội muốn biết." Lâm Thùy không biết phải mở lời thế nào mà xoay xoay mấy đầu ngón tay với nhau, nàng nhỏ tiếng: " Huynh đối với Ảnh Nguyệt!"
" Cái gì?"
" Muội muốn biết huynh đối với Ảnh Nguyệt tình cảm có thể sâu nặng đến đâu...không, phải nói là huynh có thể đánh đổi những gì...!" Trời ạ, mình đang hỏi cái gì vậy?
Tịnh Phong trầm giọng: " Đột nhiên sao lại hỏi trẫm những thứ này?"
" Muội...!" Chết thì chết vậy, nếu cứ không hỏi rõ sẽ chỉ càng làm mình không an tâm hơn: " Huynh liệu có thể vì Ảnh Nguyệt mà từ bỏ tất cả, thậm chí là cả giang sơn Long Thuận này hay không?"
"...!"
" Muội biết đột nhiên hỏi vô lý thế này là không đúng, nhưng bây giờ muội có rất nhiều rất nhiều điều khó nghĩ mà không thể trả lời được. Việc này cứ làm muội khó chịu lắm, muội không phải là muốn bắt huynh phải lựa chọn hay là...!"
" Lâm Thùy!"
" ...!"
" Tuy trẫm không biết muội vì chuyện gì mà lo lắng, và cũng không biết câu trả lời có giúp được muội gỡ bỏ khúc mắc trong lòng hay không nhưng trẫm sẽ nói. Giang sơn này nếu phải dùng để đánh đổi lấy y, trẫm nhất định sẽ không suy nghĩ nhiều để đánh đổi."
" Hoàng huynh!"
" Vậy câu trả lời có khiến muội không còn lo lắng gì nữa?"
" Muội...!" Lâm Thùy không biết nên trả lời thế nào mà chỉ đành lắc đầu: " Muội đã làm phiền huynh rồi, Lâm Thùy xin phép..." Nàng thẩn thờ quay người bước đi trước sự ngạc nhiên của hoàng đế, tưởng rằng sẽ khiến mình bớt lo nghĩ hơn nếu hỏi trực tiếp Tịnh Phong nhưng bây giờ lại càng khiến bản thân thêm phiền muộn. Tịnh Phong là ca ca của Lâm Thùy, người này đối với Ảnh Nguyệt tuyệt đối không phải là tình cảm nhất thời: " Muội phải làm sao đây, Uyễn Quân?"
Khi mặt trời vừa ló dạng, a hoàng mang chậu nước đến phòng Ảnh Nguyệt thì hốt hoảng khi thấy hai kẻ lạ mặt ở đó: " Các...các người là ai?"
" Bộp..!" Chân Viễn nhanh tay đánh người ngất đi mới lo lắng nhìn Lưu Phong: " Công tử, trời đã sáng chúng ta không thể tiếp tục ở lâu nữa đâu. Người của Oa phủ sẽ phát hiện ra!"
" Ta biết."
Hắn trả lời nhưng vẫn lặng người nhìn người đang say ngủ mà không biết chuyện gì, Chân Viễn siết tay: " Tại sao? Công tử rõ ràng không thể từ bỏ, vậy thì tại sao cứ phải khiến mình trở nên như bây giờ?"
" Đủ rồi...!"