Thái độ của Tất Duy thay đổi khác với vẻ nhu thuận mới rồi làm Ảnh Nguyệt cũng không biết nên làm thế nào: " Huynh nói gì đệ thật sự không hiểu."
" Ngươi cố ý làm vậy để khiến mẫu thân càng thêm chán ghét tam muội?"
" Đệ không có." Ảnh Nguyệt ngạc nhiên lập tức phủ nhận.
" Nếu không ngươi chính là muốn gây sự chú ý của Tịnh Phong?"
" Huynh nói gì vậy, ai là Tịnh Phong? Đệ thật sự không nhớ lúc trước mình đã làm gì khiến huynh lại chán ghét xem đệ như một kẻ nói dối mình bị mất trí chỉ vì một mục đích nào đó như vậy."
Đánh giá một lượt thái độ của Ảnh Nguyệt, Tất Duy đột nhiên tiến gần nắm chặt lấy cổ tay cậu: " Ngươi nói gì?"
" Đại ca?" Ảnh Nguyệt sợ hãi cúi đầu khi vô tình chạm mắt với hắn.
" Đệ nói ta chán ghét đệ?"
" Nếu không tại sao huynh lại cho rằng đệ nói dối. Còn...còn nói những lời khó nghe như thế."
" Nói vậy đệ thật sự đã quên bản thân mình là ai, ngay cả Tịnh Phong là ai cũng không còn nhớ. Đệ muốn như vậy sao, muốn từ bỏ dễ dàng như vậy hay sao? Đệ từng nói với ta cho dù có bị hắn xem thường cách mấy cũng không bỏ cuộc, chỉ mới khó khăn như vậy đã muốn buông tay?"
"Đệ thật sự không hiểu lời huynh nói."
Sự tức giận hiện rõ trong mắt Tất Duy: " Đệ không hiểu? Được rồi, đi theo ta."
" Đi? Đi đâu? Khoan đã!" Sức Ảnh Nguyệt không thể so với Tất Duy, dễ dàng bị hắn kéo đi không thể phản kháng. Đúng lúc ra đến cửa thì nhận ra có người đứng chặn lại cậu liền lên tiếng cầu cứu: " Uẫn Lân nhanh giúp ta."
" Đại thiếu gia, đây là chuyện gì?"
Liếc mắt Uẫn Lân, hắn trầm giọng: " Ngươi tránh ra đi, đừng làm phiền ta."
" Chuyện này không thể, sức khỏe nhị thiếu gia vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Uẫn Lân không thể để người đưa cậu ấy đi."
" Ngay cả ngươi cũng nói hắn thật sự mất trí rồi?"
" Đó là sự thật." Uẫn Lân giang hai tay chặn phía trước khẳng định.
Đẩy người qua một bên Tất Duy tiếp tục kéo Ảnh Nguyệt đi: " Cứ việc thông báo cho ai tùy ý ngươi, ta nhất định đưa Ảnh Nguyệt đến gặp hắn!"
" Đại thiếu gia."
Ảnh Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn là phải tùy ý Tất Duy, bị ném lên như bao tải cùng hắn cưỡi trên một con ngựa chạy mãi không ngừng. Cậu đôi khi hé mắt ra nhìn nhưng vì tốc độ quá nhanh mà lại lập tức nhắm lại: " Đại ca.....huynh...!"
" Nói chuyện lúc này có cắn phải lưỡi cũng đừng trách ta."
Nhìn Lý công công lo lắng quỳ phía dưới Tịnh Phong lớn tiếng: " Có chuyện gì lại hốt hoảng như vậy, trẫm không phải bảo ngươi đến Oa phủ triệu Minh Nguyệt vào cung sao còn chưa đi?"
" Hoàng thượng, nô tài thật sự đã đi...nhưng mà chỉ vừa đến cửa cung thì gặp Oa đại công tử mang theo Oa nhị công tử xông vào cung rồi."
Tịnh Phong nhăn mày: " Oa Tất Duy, hắn dám tự ý như vậy?"
" Không biết ý hoàng thượng, có nên bắt cả hai lại hay không?"
Tịnh Phong đập mạnh tay xuống bàn: " Ngươi nói bắt cái gì?"
" Hoàng thượng tha tội."
Nhìn lão thái giám già dập đầu run lên Tịnh Phong thật không hiểu mình vừa rồi vì cái gì mà tức giận: " Để hắn vào đi."
" Dạ, hoàng thượng."
Tịnh Phong ôn hòa lên tiếng: " Hiện tại trẫm có việc riêng cần xử lý, không thể cùng ngài tiếp chuyện. Đêm nay trẫm sẽ cho người chuẩn bị tiệc rượu, hy vọng Bích đại nhân đến chung vui."
" Nếu người thật sự có chuyện không tiện tại hạ cũng không nên làm phiền, về phần rượu tiệc chào đón, tại hạ nghĩ hay là thôi đi. Đa tạ ý tốt của Long Thuận hoàng đế." Một thân anh tuấn phong lãng, ánh mắt thâm sâu khó đoán. Đối với đề nghị của Tịnh Phong chẳng mảy may để tâm, gương mặt là nhận thức gì đều không có.
" Bích đại nhân là khách quý của Long Thuận ta, trẫm đương nhiên sẽ không có sơ sót!"
" Làm phiền rồi." Xoay mình bỏ đi không có sự kiêng dè, đi một đoạn đường xa đến vậy hắn mỗi lần hy vọng lại một lần thất vọng. Ở nơi này hắn sẽ tìm ra thứ mình luôn tìm kiếm chứ?
Tất Duy đến trước mặt Tịnh Phong cũng không có ý hành lễ, cả hai đã biết rõ tính cách của nhau, là hoàng đế như Tịnh Phong nhưng cũng không muốn cùng hắn chấp nhất: " Lần này trở về đã mang rắc rối đến chỗ trẫm, ngươi lại muốn nói gì đây?"
" Tịnh Phong, ta hỏi lại ngươi một lần nữa. Ngươi nhất định khiến Ảnh Nguyệt ra nông nổi?"
" Tự hắn muốn tự vẫn, không phải do trẫm."
" Nếu hắn chết cũng không sao?"
Ngừng lại sau câu hỏi của Tất Duy, Tịnh Phong nhìn đến người phía sau hắn. Ảnh Nguyệt không hiểu chuyện đang nhìn thẳng vào mình, đột nhiên từ cái nhìn đó hắn cảm thấy lạ lẫm và mất mát: " Ngươi....!"
" Đại ca, thật ra huynh muốn đưa đệ đến đây làm gì? Đệ đã nói rằng mình không nói dối. Huynh tại sao không tin?"
Tịnh Phong thêm một lần ngạc nhiên khi thấy Ảnh Nguyệt bỏ qua mình không nhìn tới, y nắm lấy tay áo Tất Duy nói những lời khó hiểu. Hắn nhận ra điều thay đổi ở đây chính là đôi mắt kia, đôi mắt khi nhìn hắn đã không còn tha thiết căm hận cùng yêu thương, đôi mắt từng khiến hắn vô cùng chán ghét: " Ngươi ở đây muốn làm gì?"
Ảnh Nguyệt đối với người uy nghi kia đột nhiên cảm thấy lo sợ, cậu không tự chủ lui lại núp mình ra sau Tất Duy: " Xin...xin lỗi, không phải tại ta muốn đến chỉ là....!"
" Ngươi đang giở trò gì? Ngươi tưởng làm vậy ta sẽ tha thứ ngươi?"
Lại một lần nghe câu hỏi giống nhau đó Ảnh Nguyệt cảm thấy không vui khi cứ liên tục bị xem như một kẻ phạm nhân bị kết tội: " Vị công tử này, ta không biết ngươi thì hà cớ gì phải giở trò này kia để được ngươi tha thứ?"
" Ngươi nói không biết ta?" Tịnh Phong nắm lấy bả vai Ảnh Nguyệt: " Ngươi thật sự không biết ta?"
" Đau quá....!" Bả vai bị nắm mạnh đến đau đớn Ảnh Nguyệt mới hướng Tất Duy cầu cứu: "Đại ca."
" Buông tay!" Tất Duy kéo lại người ra sau mình rồi mỉa mai: " Thế nào? Đệ ấy mất trí rồi, hoàng thượng không phải đã biết hay sao. Bây giờ tận mắt chứng kiến hậu quả việc mình làm cảm thấy hối hận?"
" Hắn là đang nói dối! một kẻ như hắn....hắn đã...!"
" Ta không có nói dối....trước đây ta đã làm gì mà không ai chịu tin ta chứ? Nếu thật sự không tin ta cũng không còn cách!"
" Ảnh Nguyệt." Tất Duy cao giọng: " Đệ nhìn thật kỹ người này, nói cho ta biết đối hắn đệ có cảm nhận gì?"
Tuy với đề nghị đó Ảnh Nguyệt thật không hiểu, bản thân cho rằng người này có thể cùng mình có quan hệ nên đại ca muôn giúp mình nhớ lại. Nghe lời quan sát kẻ đang đứng trước mặt mình không rõ là thân hay lạ cậu lắc đầu: " Không có, đệ không cảm thấy gì cả."
" Nhắc lại một lần nữa."
" Đệ không biết người này."
Tất Duy nhếch môi cười: " Hoàng thượng nghe rồi chứ? Như người đã hứa, từ nay về sau xin đừng bao giờ làm phiền đến Ảnh Nguyệt nữa."
"...!"