" Thiếu gia, nhị thiếu gia."
Ảnh Nguyệt đứng dậy vẫy tay với An An bên kia cầu: " An An!"
" Nhị thiếu gia người mau qua đây đi, hoàng thượng đã ở đại sảnh rồi. Lão gia đang gọi người đến đó đấy."
" Hoàng thượng?"
" Hắn lại muốn gì đây?" Ảnh Nguyệt nhìn Tất Duy không biết nên làm thế nào thì hắn cũng đứng lên dứt khoác kéo tay cậu đi: " Đi thôi."
" Nhưng...!"
" Có ta ở đây, ta sẽ không để hắn làm khó đệ."
"...!"
Chân Viễn đứng phía sau nhìn bóng lưng của Lưu Phong, hắn cứ lặng lẽ từ bên ngoài Oa phủ canh chừng từ khi mặt trời lên qua núi đến khi đêm đen trở lạnh mới rời đi. Cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là cách Chân Viễn mới bạo gan lên tiếng: " Nếu đã đến rồi tại sao người không vào trong đó để gặp Vương tử?"
" Chờ đợi và tìm kiếm ngần ấy năm, bây giờ y chỉ còn cách ta một bức tường lại không có dũng khí để đối diện. Ngươi nói đây là vì cớ gì?"
" Công tử có phải là vì vương tử không những quên đi mình mà còn từng có một thứ tình cảm sâu nặng với người khác nên mới...?"
Lưu Phong không phủ nhận lời Chân Viễn, hắn như muốn chắc chắn lại câu trả lời trong lòng mình mới nói: " Không cần biết tình cảm của y là gì nhưng với ta Uyễn Quân vẫn sẽ là Uyễn Quân mà thôi. Ta nhận định y là người nắm giữ sinh mạng mình không phải vì y cũng hướng tình cảm của bản thân về ta, nhưng....!" Hắn nhẹ siết lòng ngực mình với nét mặt đau thương: " Nhưng tại sao nơi này lại cảm thấy đau như vậy?"
" Âu Khắc công tử!"
" Đây chắc là vì Uyễn Quân muốn ta phải trả giá vì đã không thể bảo vệ y, vì ta đã không đến kịp."
" Vậy nên ngươi muốn từ bỏ?"
" Ngươi nói từ bỏ?"Lưu Phong xoay người.
Phi Tiễn đối diện với hắn cười đắc ý: " Cũng tốt thôi, nếu ngươi dùng lý do đó để trốn tránh thực tế Uyễn Quân không chỉ còn có duy nhất một mình ngươi thì ta sẽ dễ dàng hơn để có được y. Ngươi tốt nhất vẫn là trở về làm ngôi vị hoàng đế của mình đời này..."
" Đừng đùa với ta."
"...!"
" Người duy nhất có thể ra lệnh cho ta chỉ có một người duy nhất. Phải làm thế nào vẫn chưa đến lượt ngươi nói cùng ta."
Tất Duy kéo theo Ảnh Nguyệt đến đại sảnh, ai cũng biết hắn tính tình nóng nảy vốn lễ nghĩa quân thần trong mắt hắn chưa từng đáng là gì. Cứ như vậy thấy Tịnh Phong cũng không để tâm mà đối Dương Kiên: " Phụ thân!"
" Ngươi cũng đến?"
Cúi đầu đáp trả một tiếng Tất Duy lại khó chịu vì ánh mắt Tịnh Phong vẫn cứ để trên người Ảnh Nguyệt liền kéo đệ đệ ra phía sau mình: " Không phải lần trước đã nói ngươi không cần phiền y nữa?"
"...!"
Tịnh Phong lộ rõ vẻ mặt không vui trừng mắt với Tất Duy, nhìn cả hai tuy không động như chiến tranh đã nổ ra khốc liệt Tịnh Vũ bèn đứng ra làm vật cản. Hắn vỗ lên vai Tất Duy: " Thôi nào, chúng ta cùng nhau trưởng thành cũng giống như huynh đệ nên đừng lúc nào gặp nhau cũng như kẻ thù không đội trời chung được chứ?"
" Nói nghe thì dễ lắm, hắn nếu xem tình nghĩa huynh đệ này có nặng thì sẽ cứ làm ra những việc tổn hại đến đệ đệ của ta?"
" Ngươi đừng cứ nóng tính như vậy, hoàng thượng cũng là có nỗi khổ."
Tất Duy hất ra tay Tịnh Vũ: " Hoàng thượng và vương gia, nếu còn muốn giữ lại một chút tình nghĩa giữa chúng ta thì hãy cứ làm tốt ở địa vị của mình đi. Oa gia chúng ta giữ một chức vị tri huyện không tham gia vào tranh đấu triều đình, Ảnh Nguyệt cũng không còn nhớ bất cứ chuyện gì trước đây nên càng sẽ không gây phiền phức cho các người. Vẫn là nên đừng dính dáng gì đến Oa gia nữa!"
" Ngươi...!"
" Tất Duy." Tịnh Phong đứng dậy đi đến trước mặt Tất Duy: " Hôm nay ta đến đây không phải với thân phận hoàng đế, để ta nói chuyện cùng Ảnh Nguyệt!"
" Vậy sao?" Tất Duy nhếch môi cười, vừa dứt câu hắn đã vung nắm tay đấm mạnh vào mặt Tịnh Phong làm người lui về phía sau: " Cái này là cho Ảnh Nguyệt đấy."
Thấy hành động của hắn khiến mọi người như chết điếng, khi tất cả như muốn hóa đá thì Ảnh Nguyệt lo sợ kéo tay Tất Duy: " Đại ca huynh làm gì vậy!"
" An tâm." Xoa đầu Ảnh Nguyệt, hắn cười: " Chính hắn nói đến đây không phải với thân phận hoàng đế, ta đã muốn làm thế này lâu rồi nên có cơ hội tại sao lại không thử?"
" Nhưng...!"
" Được lắm!" Tịnh Phong lau đi vết máu trên miệng liền lập tức nắm lấy cổ tay Ảnh Nguyệt kéo mạnh: " Ngươi đánh cũng hả giận rồi, bây giờ ta có thể nói chuyện với y được chứ?"
Tất Duy kéo tay còn lại của Ảnh Nguyệt: " Chỉ mới như vậy ngươi nghĩ ta đã hả giận?"
" A...!" Bị lôi vào giữa khiến Ảnh Nguyệt khó xử, Tất Duy vì mình mới chống đối Tịnh Phong nhưng nếu để hoàng đế ra oai thì không biết sẽ còn làm gì nên cậu chủ động lên tiếng: " Đại ca, hay là cứ để đệ nói chuyện cùng hoàng thượng?"
" Ảnh Nguyệt?"
" Đệ sẽ không sao đâu, hoàng thượng cũng chỉ nói muốn nói chuyện. Nếu có việc gì huynh lúc ấy mới can thiệp cũng không sao mà."
"...!" Tất Duy nhăn mày suy nghĩ một hồi, tuy không vui vẻ gì nhưng nếu Ảnh Nguyệt đã nói vậy hắn cũng không có lý do gì tiếp tục ngăn cản: " Vậy được rồi."
Tất Duy vừa nới tay thì Tịnh Phong lập tức kéo người đi, hắn một đường theo thói quen đi đến một căn phòng khá đơn giản nhưng không khí thoáng mát và ngập tràn ánh sáng, sau khi đi vào mới tiện tay đóng lại cửa.
Ảnh Nguyệt ngạc nhiên một lúc lại làm lạ lên tiếng: " Sao người lại biết đây là phòng của ta?"
" Phòng của ngươi?" Tịnh Phong nghe nói mới nhìn một vòng khắp nơi, hắn biết nơi này. Cảm giác rất quen thuộc từ giường ngủ đến mọi đồ vật trong phòng, giống như hắn không phải tình cờ mới đi đến: " Nơi này...!"
Bỏ qua thắc mắc nhỏ của mình, thấy vết máu ở khóe môi Tịnh Phong cậu có chút lo lắng, Ảnh Nguyệt nhanh miệng: " Hoàng thượng xin đừng trách tội đại ca, huynh ấy là vì Ảnh Nguyệt cho nên mới...!"
" Ảnh Nguyệt."
" Ân...!" Tịnh Phong đột nhiên tiến đến gần thì Ảnh Nguyệt có chút sợ mới không tự chủ mà lui về sau, hắn cũng không vì vậy mà ngừng lại. Một người tiến một người lui đến khi Ảnh Nguyệt đυ.ng tới bức tường phía sau mới không còn cách nào khác đưa hai tay ra phía trước chạm đến bờ ngực rộng chặn lại hoàng đế gần mình hơn: " Hoàng thượng lại muốn làm gì?"
Cúi nhìn hai tay chặn trước ngực mình Tịnh Phong cầm lấy tay phải Ảnh Nguyệt kéo ra: " Ngươi...!"
"...!"
" Nói lại một lần nữa đi."
" Nói...?" Hắn bảo nói, nhưng là phải nói cái gì mới được: " Ta không hiểu ý của người là gì."
" Một lần nữa nói ra từ miệng ngươi."
" Nhưng...!"
" Ngươi trước đây lúc nào cũng nói những câu khiến ta vô cùng nhàm chán và vô vị, chỉ muốn khiến ngươi không thể nào nói những lời đó được nữa." Đúng là vậy, hắn vô cùng chán ghét con người này, gương mặt, cử chỉ, lời nói và cả ánh mắt đó đều chỉ khiến hắn muốn khiến y đau đớn và tuyệt vọng hơn mà thôi.
" Hoàng thượng, ta sẽ tiếp tục ở đây đến khi người nhận ra."
" Ngươi nhất định một ngày nào đó sẽ nhớ ra ta, ta nhất định sẽ không bỏ cuộc."
" Hoàng thượng, ta yêu người!"